Vị linh môi kia gắt gao ôm lấy vết thương do bị súng bắn trên vai, vừa kéo theo Bạch Dật không ngừng chạy trốn về phía trước vừa thở dốc nói: "Tới bây giờ cậu còn chưa rõ tình huống sao? Cậu là người duy nhất còn sống trở về từ Cõi Chết, cho nên tổ chức đã từng hiến tế cậu qua bên đó, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu, ngược lại bọn họ còn càng thêm cuồng nhiệt muốn biết được càng nhiều tin tức về thế giới kia từ trong miệng cậu hơn!"
"Có lẽ cậu sẽ không chết, nhưng rơi vào trong tay bọn họ, cậu sẽ sống không bằng chết!"
"Tổng cục siêu nhiên vừa mới được thành lập vài năm, nội tình của chúng tôi còn chưa đạt tới trình độ đủ để đối phó với những kẻ tà ác kia. Chính vì bọn họ nắm bắt được điểm này, mới có thể không chút kiêng nể phát động xâm lấn chúng tôi!"
Bạch Dật run rẩy cả người, vừa chạy trốn vừa hỏi: "Vậy hiện giờ chúng ta nên làm gì?"
Linh môi kia cắn răng, đưa ánh mắt tràn đầy tơ máu nhìn gã, nói: "Chạy xuống khu lưu trữ dưới lòng đất! Nơi đó chứa các loại tiêu bản ô uế và mảnh nhỏ của đám yêu ma quỷ quái do chúng tôi mang về từ khắp các nơi trên thế giới trong vài năm vừa qua..."
"Nếu... Tôi nói là nếu..."
"Nếu tiểu đội trừ ma chúng tôi cũng đoàn diệt, thì có lẽ, hi vọng duy nhất để cứu vớt cậu..."
Cô ấy thở hổn hển, gắt gao túm chặt lấy bả vai nhuộm máu: "Chính là vị đại ca quái vật ở thế giới hắc ám của cậu kia."
Toàn thân Bạch Dật run lên, gã lập tức theo bản năng nhìn xuống tờ giấy nhăn nhúm dính máu trong tay mình, thứ vừa được chính tay gã khắc xuống một nửa hoa văn của trận pháp nghi thức.
Trong đầu gã lập tức hiện lên nụ cười lạnh với khóe môi ngậm thuốc lá, và bàn tay khiêng cưa điện, cầm súng lục của Lâm Ân đại ca.
Đúng vậy!
Gã còn có đại ca!
Nếu Lệ Quỷ và quái vật đáng sợ, thì đại ca của gã chính là tồn tại càng thêm khủng bố, khiến đám Lệ Quỷ và quái vật kia trông thấy đều phải gọi một tiếng ba ba!
Gã nghiến răng, lập tức đẩy nhanh tốc độ.
...
Cùng lúc đó, tại thành Hắc Dạ thuộc thế giới hắc ám.
Lâm Ân mặc trang phục Dạ Y, ôm lấy tiểu Loli Trái Trái đang trong tình trạng say rượu tới choáng váng, mơ hồ, ma xui quỷ khiến thế nào lại bước vào một khách
Tuy hắn không quá buồn ngủ, cũng không quá mệt mỏi, nhưng không biết vì sao, lại đột nhiên như ma xui quỷ khiến mà muốn thuê một phòng để chiêu đãi chính bản thân mình.
ヽ( ̄▽ ̄)?
Đương nhiên, nếu thực sự muốn hỏi lý do, cũng không phải hoàn toàn không có.
Trái Trái đáng thương đã tự làm mình say mèm, chẳng lẽ kẻ làm chủ như hắn không nên quan tâm và bảo vệ vị tiểu năng thủ [1] này của mình một cách chu đáo hơn?
[1] : Có thể hiểu từ “tiểu năng thủ” là một người thuần thục nắm giữ kỹ năng nào đó hoặc đặc biệt am hiểu một loại công tác nào đó, nhưng cũng có thể hiểu nó là “cánh tay đắc lực” ^^!
Đặt một phòng, để cho Trái Trái yên ổn nằm ngủ trên chiếc giường êm ái, chẳng lẽ không phải chuyện mà một vị chủ nhân tốt nên làm?
Ai nha!
Không cẩn thận đã quên mất tiểu Loli Trái Trái vốn dính liền cùng một chỗ với hắn rồi.
Vốn dĩ hắn còn muốn chia phòng ngủ, nhưng… nếu cả hai người bọn họ vốn đã dính liền cùng một chỗ với nhau, thì thực sự khó mà phân chia ra được!
Cũng chỉ có thể đặt một phòng mà thôi.
Thật là phiền não mà!
"Tôi đặt một phòng, cần nội thất bên trong xa hoa một chút, im lặng một chút, hiệu quả cách âm tốt một chút. Tôi muốn có cảm giác ngủ ngon, không muốn bị quấy rầy, đã hiểu chưa?"
Trước quầy lễ tân, Lâm Ân nhắm mắt lại, trong lòng ôm tiểu Loli Trái Trái đang “O o” ngủ say, gương mặt lờ đờ, đầy hơi rượu, thậm chí còn chảy nước miếng.
Vừa nhìn đã thấy yêu cầu này cực kỳ chính đáng rồi!
Chủ khách sạn liếc mắt nhìn cô ấy một cái, khụ khụ hai tiếng mới mở miệng nói: "Vị tiên sinh này, nơi này của chúng tôi là khách sạn đứng đắn... Tôi muốn khuyên ngài nên thiện lương một chút..."
Lâm Ân nâng chiếc kính một mắt lên, nghiêm túc nói: "Tôi không giống người thiện lương sao?"
Chủ khách sạn lau mồ hôi lạnh trên đầu, tiếp nhận tiền khô lâu và tiền boa Lâm Ân vừa đặt trên bàn, nhanh chóng nhét tiền boa vào trong túi tiền, nói: "Giống, giống, phòng của ngài ở trên lầu, là gian cuối cùng bên tay trái, những phòng xung quanh đều không có khách, rất yên lặng, các loại trang thiết bị bên trong đầy đủ mọi thứ..."
"Hóa đơn."
"Ách, cái gì là hóa đơn?"
"Chính là biên lai đó, tôi đi đặt phòng mất bao nhiêu tiền cần phải có bằng chứng mang về."
"Ngài cần bằng chứng để làm gì?”
"Lúc về tôi còn phải tìm chủ mẫu nhờ chi trả."
"???"
...
Vài phút sau, Lâm Ân cầm theo hóa đơn, ôm tiểu Loli Trái Trái đã say khướt trong lòng, vẻ ngoài nhàn nhã, ung dung tiến về phía căn phòng của mình, trực tiếp đẩy cửa phòng ra.
( ̄︶ ̄)
Cho nên hắn mới nói, sẽ để cho Trái Trái ăn uống thả cửa, không cần biết phải mất bao nhiêu tiền cũng không có vấn đề gì.
Đúng là không phải tiền của mình nên tiêu xài thoải mái thật!
Có cảm giác, hắn nhận chức còn chưa đến một ngày, nhưng đã có giác ngộ trở thành một tên bác sĩ tà ác mục nát quan liêu rồi!
Lâm Ân dùng gót chân đá cửa phòng đóng lại. Lúc này ở trong phòng cũng chỉ còn hai người bọn họ. Hắn lập tức chú ý tới khung cảnh bên trong, dường như chủ khách sạn đã an bài cho hắn một căn phòng khá là đặc thù.
Ngoại trừ im lặng, trong phòng này được rải đầy những bồn hoa hồng nở rộ, xinh đẹp, trên chiếc giường lớn đặt giữa phòng còn có một tấm mành bằng lụa mỏng mờ mờ ảo ảo.
Nhưng điều kỳ quái nhất chính là trên vách tường có treo đầy những bức tranh sơn dầu nghệ thuật vẽ một đám thiếu nữ đang đỏ mặt, nhìn chằm chằm về phía giường.
Lâm Ân: "..."
Hắn có cảm giác chủ khách sạn đã hiểu lầm ý tứ của hắn rồi.
Bởi vì không cần biết nhìn như thế nào, cũng có cảm giác nơi này là một căn phòng không quá đứng đắn, chuyên môn chuẩn bị cho nhóm cẩu nam nữ thích lén lút chạy ra bên ngoài hẹn hò bí mật.
Nơi này có ổn không đây?
Lâm Ân có chút suy tư, lập tức liếc mắt một cái nhìn về phía tiểu Loli Trái Trái đang ngáy o o, ngủ vù vù trong lòng mình.
Khẳng định là không ổn lắm đâu!