Phải biết rằng, phía trên cánh cửa sắt này đã sớm được nhóm người trừ ma khắc phù văn huyết hồng lên, chúng lập tức bùng lên một mảnh quang mang chói mắt.
Mặc cho vô số những con quái vật ở bên trong hắc ám kia không ngừng rít gào, liên tiếp đánh sâu vào cánh cửa, nhưng tới cuối cùng, chúng vẫn bị ngăn cách ở bên ngoài.
Mấy người trừ ma cắn răng, nhanh chóng đi tới trước cửa lớn, dùng hết toàn lực duy trì cho những phù văn trên cánh cửa có thể vận hành bình thường.
"Tôi là đội trưởng Dương Kha của phân đội trừ ma số ba, sẵn sàng nghe theo chỉ thị của trưởng quan!" Một người đàn ông mặc chiếc áo choàng trắng, đằng sau chiếc áo bào trắng này có khắc hoa văn hình Huyết Thập Tự, đang ôm chặt miệng vết thương đã được băng bó trong ngực, cắn răng, nhanh chóng đi tới trước mặt vị linh môi kia.
Linh môi kia kịch liệt thở hổn hển vài hơi. Tới lúc này, cô ấy mới đưa mắt nhìn mười mấy bộ đội đặc chủng và năm người trừ ma lệ thuộc với phân đội số ba vốn có trách nhiệm canh giữ trong phòng lưu trữ này, nói: "Người của các anh đâu? Chẳng lẽ chỉ có từng này thôi?”
Dương Kha cắn răng, dùng sức mà nắm chặt hai tay nói: "Chúng tôi thương vong thảm trọng. Mục tiêu tập kích đầu tiên của bọn họ chính là chúng tôi. Hiện tại toàn bộ những người trừ ma bên trong tổng cục đều bị lũ ác quỷ kia phân chia tác rời thành nhiều bộ phận khác nhau rồi, chỉ có mấy người chúng tôi là phá vây được.”
Linh môi kia đưa ánh mắt nặng nề nhìn về phía nhóm người trừ ma đang nghiến răng duy trì mảnh phù văn màu máu vận chuyển ngăn cản hắc ám bên ngoài, cô ấy lập tức hiểu được rằng, bọn họ tuyệt đối không thủ được nơi này.
Chuyện những con quái vật kia đột phá tiến vào, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Linh môi kia cắn răng nói: "Mục tiêu của bọn họ là cậu thiếu niên này. Cậu ấy là người sống sót duy nhất trở về từ Cõi Chết, bọn họ không đạt được mục đích tuyệt đối sẽ không bỏ qua!"
Dương Kha ngưng trọng mà quay đầu, nhìn Bạch Dật đang kịch liệt ho khan, sắc mặt trắng bệch, nói: "Vậy chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Chờ đợi cứu viện sao? Ở thời điểm gặp phải tập kích, ta đã phát ra tín hiệu cầu viện nhóm người trừ ma ở khắp các nơi rồi, nhưng tôi e rằng, chúng ta không thể thủ được nơi này cho đến khi bọn họ tới."
Linh môi kia nghiến chặt hàm răng, lại đưa mắt nhìn về phía những cánh cửa đang đóng chặt đằng sau lưng mình.
Những thứ được cất giữ bên trong cánh cửa kia, chính là các loại tiêu bản ô uế và tà ác do tổng cục bọn họ thu thập từ khắp các nơi trên thế giới.
Sau đó, ánh mắt cô ấy rơi xuống người Bạch Dật, cắn răng nói: "Cậu nhóc, hãy triệu hồi đi!"
Toàn thân Bạch Dật run lên, ánh mắt của đám người đang có mặt trong phòng cũng lập tức đổ dồn về phía gã.
Bọn họ biết, Bạch Dật chính là người trở về từ thế giới khủng bố kia, trên tay gã đang nắm giữ một loại nghi thức có thể triệu hồi một con sinh vật nào đó từ thế giới khủng bố kia tiến vào thế giới này của bọn họ.
Đó là hắc ám triệu hồi, là nghi thức Tà Thần!
"Trưởng quan!" Dương Kha vội vàng vọt tới bên cạnh cô ấy, nói: "Tôi cho rằng, chúng ta cần phải thận trọng cân nhắc trước khi đưa ra quyết định này! Bởi vì đó là nghi thức đến từ Cõi Chết đó!"
"Trước không nói, rốt cuộc cậu ấy có thể thành công triệu hồi đối phương hay không, dù thực sự thành công rồi, chúng ta cũng không thể cam đoan thứ mà cậu ấy triệu hồi tới đây, có phải một tồn tại còn khủng bố hơn đám quái vật ngoài kia hay không!"
"Hơn nữa một khi nghi thức xuất hiện bất cứ loại sai sót gì, rất có khả năng thứ được triệu hồi đến sẽ là quái vật và ác linh càng thêm tà ác, mà tới thời điểm kia rồi, có khả năng toàn bộ chúng ta đều sẽ xong đời đó!"
Linh môi kia cắn răng, gắt gao nắm chặt hai tay, nói: "Tôi biết hành động này có mạo hiểm, nhưng nó cũng là phương pháp cuối cùng có thể cứu được chúng ta! Nếu tới cuối cùng vẫn là chết, chẳng thà cứ buông tay đánh cược một lần!"
Ngay tại khoảnh khắc lời nói của cô ấy rơi xuống, phía bên ngoài cánh cửa chợt truyền đến một tiếng nổ ầm ầm.
Vách tường và mười mấy cái phù văn huyết sắc trên cánh cửa lập tức vỡ tan, trong miệng hai người trừ ma trực tiếp phun máu tươi.
Ngay sau đó, từng cái mặt quỷ há miệng rít gào điên cuồng đã hung hăng xuyên thấu vách tường, cứng rắn chịu đựng ảnh hưởng của phù văn huyết sắc, vẫn hung hăng đột phá vào bên trong.
"Mau!" Linh môi kia xoay người, dùng sức nâng Bạch Dật dậy, đưa gã tiến vào chỗ sâu nhất trong hành lang.
"Cậu còn nhớ phương pháp triệu hồi hay không?" Trên hai mắt cô ấy phủ kín tơ máu, bàn tay nắm lấy tay hắn càng không ngừng rung động.
Bạch Dật cắn răng, lập tức ngồi xuống, rồi nhanh chóng vươn tay, dùng sức mà cắn vỡ ngón tay của chính mình. Gã biết, đã tới nước này rồi, mình tuyệt không thể hốt hoảng và sợ hãi nữa.
Bởi vì toàn bộ gánh nặng đang đổ dồn lên người gã, tất cả bọn họ có thể sống sót hay không, đều phụ thuộc vào hành động của gã lúc này.
"Tôi còn nhớ! Tôi còn nhớ, tôi vẫn còn nhớ!"
Toàn thân Bạch Dật không ngừng rung động, gã đang cố gắng hồi tưởng lại kết cấu của pháp trận nghi thức được ghi trên tờ giấy Lâm Ân đại ca từng đưa cho mình, sau đó dùng máu của chính mình nhanh chóng vẽ nó lên mặt sàn xi măng bên dưới.
Mà ở một bên khác của dãy hành lang, tiếng rít khủng bố kia càng ngày càng trở nên chói tai hơn.
Thời gian từng chút từng chút một trôi qua.
Bạch Dật cắn chặt răng, tới cuối cùng gã đã dùng máu tươi của chính mình, thành công vẽ ra một cái pháp trận của nghi thức triệu hồi tà ác hoàn chỉnh dưới mặt đất.
Từng đoạn văn tự cũng không ngừng xuất hiện trong đầu gã.
"Không đủ! Chỉ có pháp trận nghi thức là không đủ! Còn cần lượng lớn máu thịt! Lượng lớn thứ ô uế! Và lượng lớn tế phẩm nữa!" Gã chợt ngẩng đầu, tái nhợt đưa mắt nhìn linh môi kia: "Nhưng chúng ta biết đi đâu để tìm mấy thứ đó bây giờ..."
"Đừng quên!" Linh môi kia cắn răng, cắt ngang lời nói của gã: "Nguyên nhân tôi đưa cậu đến nơi này!"
Cô ấy lập tức đứng dậy, dùng thẻ thân phận của mình, nhanh chóng mở ra một cánh cửa bên cạnh.
Bạch Dật lập tức đi theo vào.