Mấy phút đồng hồ sau, phía trên sàn nhà, Lâm Ân mặc quần lót đùi đang nhắm mắt, cố gắng duy trì vẻ mặt uy nghiêm, nhưng khóe mắt điên cuồng giật giật, đã bại lộ tâm trạng khó chịu như nhức trứng của hắn vào giờ khắc này rồi.
Mà ở phía đối diện, cô bé đang mặc áo sơmi trắng kia (o﹏o? ) lại cảm thấy vô cùng ngại ngùng ôm chặt bộ ngực của mình, một mực rụt rè trốn ở phía sau lưng Bạch Dật.
Theo lý thuyết, loại chuyện bỗng dưng bị người ta xúc phạm này, khẳng định sẽ làm cô bé cảm thấy vô cùng tức giận, nhưng … sau đó, chính cô bé lại là người không cẩn thận mà vươn đầu lưỡi ra, khiến cho cảm giác xấu hổ ngại ngùng đã che lấp đi hết thảy, làm cô bé quên cả tức giận rồi.
Mà Bạch Dật cũng khó xử cúi đầu, căn bản không biết nên nói cái gì.
Cứ như vậy, mảnh yên tĩnh quỷ dị bắt đầu không kiêng nể gì ai, nhanh chóng lan tràn trong phòng.
Mãi sau đó, Bạch Dật chính là người lên tiếng phá vỡ bầu không khí xấu hổ này.
"Đại ca... Mặc kệ nói như thế nào... Tiểu Lăng cũng là em gái của em..." Gã có chút khó xử mà khụ khụ hai tiếng: "Con bé lại còn nhỏ như vậy..."
Lời này vừa nói ra thiếu chút nữa đã trực tiếp phá tan vách ngăn tinh thần của Lâm Ân.
Lâm Ân dùng sức day day huyệt Thái Dương, "Ca ca" mà nghiến răng, nói: "Tình huống cụ thể ra sao anh đã giải thích rất rõ ràng với cậu rồi. Đã hơn một lần anh nói với cậu rằng, đây chỉ thuần túy chính là ngoài ý muốn, ngoài ý muốn trong ngoài ý muốn mà thôi! Anh tuyệt đối không có ý xúc phạm tới em gái của cậu! Hơn nữa, anh còn không biết cô bé này là em gái của cậu nữa!”
"Bộ quần áo kia là tự nó rơi xuống! Miệng là không cẩn thận hôn vào! Thân thể cũng là bất đắc dĩ mới phải đụng tới!"
"..."
"..."
Sau đó, Lâm Ân liền phát hiện, bản thân hắn nói ra những câu này, đến chính hắn cũng không thể tin nổi, chứ đừng nói là người khác.
Lâm Ân dùng tay vỗ thật mạnh vào đầu, khó chịu không thôi.
Nhưng… trong những câu này hoàn toàn không có một câu nào là nói dối cả!
Mà Tiểu Lăng đang cúi đầu yếu ớt ngồi phía sau Bạch Dật, lại đưa mắt nhìn thoáng qua thiếu niên vô cùng đẹp trai phía đối diện kia, cũng trông thấy hàng đống vết cào do mình để lại trên người hắn, cả người chợt run lên, yếu ớt nói: "Anh trai, hắn thực sự là bạn của anh sao?"
Bạch Dật có chút sứt đầu mẻ tai mà lúng túng nói: "Là đại ca của anh, một tồn tại siêu cấp lợi hại đến từ dị thế giới!"
Tiểu Lăng đang ngồi phía sau lưng gã chợt ngẩn ra, mở to hai mắt hỏi: "Dị thế giới hả?"
Bạch Dật khụ khụ hai tiếng, nói: "Ách, em có thể hiểu nó là thế giới bên trong truyện tranh cũng được..."
Gã cũng không biết nên giải thích với em gái mình như thế nào.
Tiểu Lăng lại ngơ ngác nhìn Lâm Ân đang từ từ nhắm mắt phía đối diện, cô bé vội vàng cầm lấy cánh tay Bạch Dật, nói: "Là... Như vậy sao... Chẳng trách anh ấy lại đẹp trai như thế..."
Lâm Ân: "???"
Bạch Dật: "???"
...
Thật lâu sau, sau khi Bạch Dật liên tục cúi người xin lỗi và tiễn đưa mấy người bảo vệ bên ngoài tiểu khu và vệ sĩ của nhà mình rời đi, cũng lên tiếng nói rõ mọi chuyện cho vị quản gia và nhóm người hầu trong nhà mình, gã lại nhanh chóng trở về phòng.
"Mời... Mời dùng trà."
Tiểu Lăng đã thay một bộ váy liền áo khác, mở to đôi mắt, đặt hai chén trà xuống trước mặt Lâm Ân và anh trai của mình, sau đó ôm lấy cái khay, thận trọng mà đứng bên người Bạch Dật, lại dùng ánh mắt cẩn thận nhìn về phía vị đại ca đẹp trai của anh mình, đang ngồi đối diện
Lâm Ân vừa nhìn thấy cảnh này, đã biết đối phương là một cô bé ấm áp đã trải qua huấn luyện... à không, trải qua giáo dục rất tốt rồi.
"Đại ca, khoản tiền mặt này đã đủ cho chúng ta dùng rồi!"
Bạch Dật cũng không kéo dài thời gian thêm nữa, đã nhanh chóng mở cái túi mình vừa lấy từ bên trong két bảo hiểm ra.
Chỉ thấy bên trong là từng xấp từng xấp tiền mặt, xuất hiện ngay trước mắt Lâm Ân.
Đếm sơ sơ một chút, có vẻ như con hàng này lấy ra đây ít nhất là mười mấy vạn tệ.
Lâm Ân không nói gì, chỉ đưa ánh mắt nhìn Bạch Dật đang vô cùng nghiêm túc kia, do dự hỏi: "Đây đều là tiền của cậu sao?"
Bạch Dật trố mắt nói: "Ừm, là tiền tiêu vặt mà tiểu đệ nhịn ăn nhịn mặc tích lũy suốt hai tháng qua đó, nó đủ cho chúng ta dùng trên đường rồi!"
Lâm Ân: "..."
Tuy hắn cũng biết những lời đối phương nói đều là sự thật, không hề có ý khoe khoang mình giàu, nhưng những lời này vẫn làm người ta cảm thấy vô cùng khó chịu à nha.
Tiểu Lăng đứng bên người Bạch Dật, có chút ngẩn ngơ, hỏi: "Anh trai, hai anh lại muốn rời khỏi nhà ư?"
Bạch Dật dùng sức gật đầu, nói: "Ừm, bọn họ cần đi một chuyến tới phương Bắc, không thể ở đây quá lâu được, rất nhanh sẽ xuất phát thôi."
Nhưng nói đến đây, gã lại lộ ra một chút bối rối: "Đại ca, tiền thì có, nhưng giấy chứng nhận… chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Hiện tại, mọi đăng ký đều phải dựa trên người thật việc thật, trong khi đại ca lại là người không có hộ khẩu trên thế giới này..."
Lâm Ân mỉm cười, tiện tay tiếp nhận chiếc áo sơ mi do gã đưa cho, mặc vào nói: "Chuyện này thì đơn giản, trước khi đến nơi này, anh đã học xong một chút năng lực đặc thù rồi, hiện tại vừa lúc có thể phát huy công dụng, nhưng có khả năng, anh phải mượn dùng thân phận một chút."
Mà cũng chính tại một khắc này, Lâm Ân trực tiếp nhắm hai mắt lại, ngón tay cũng chậm rãi siết chặt.
Để rồi ngay giây tiếp theo, ngay dưới cái nhìn chăm chú đầy khiếp sợ của Bạch Dật và Tiểu Lăng, cả người Lâm Ân đang từ từ bốc lên một mảnh ánh sáng màu trắng.
【 đinh! Ngươi đang sử dụng mô phỏng biến hóa đối với chính mình, xin hỏi có lập tức tiến hành gây ảnh hưởng hay không? 】
"Có!"
Ngay sau đó, cùng với một mảnh ánh sáng màu trắng phun ra, giống như là Thần tích, cả thân thể Lâm Ân đều bị bao phủ bên trong mảnh hào quang ấy.
Trong nháy mắt sau đó, ngay tại thời điểm Bạch Dật và Tiểu Lăng vẫn còn mở to mắt đầy kinh ngạc, thiếu niên đẹp trai vẫn ngồi trước mặt bọn họ kia đã biến mất, hắn trực tiếp trở thành một cô bé với nụ cười nhạt đầy cơ trí trôi môi, và giống Tiểu Lăng như đúc.
Bạch Dật: "!!!"
Tiểu Lăng: "!!!"