Dị Giới Dược Tề Sư (Bản Dịch)

Chương 488 - Chương 488: Nói Đùa Gì Vậy???

Chương 488: Nói Đùa Gì Vậy??? Chương 488: Nói Đùa Gì Vậy???

Lâm Ân mở hai tay ra, cười nhạt nói: "Sao nào? Có thể nhìn ra chút khác biệt nào không?"

Cả người Bạch Dật đều trở nên ngơ ngác, (? Д? ) một mực ngây dại ngồi ở nơi đó, không biết nên nói điều gì.

Trong khi Tiểu Lăng lại khiếp sợ nhìn cô bé giống mình như đúc đang ngồi trước mặt này, thậm chí cả bộ quần áo đối phương đang mặc trên người cũng giống cô bé như đúc.

Tiểu Lăng có chút ngơ ngác hồi lâu, rồi gần như là theo bản năng, cô bé vươn tay tới, chọc chọc vào khuôn mặt cô bé đối diện kia.

Ba ~ Má ơi, còn đàn hồi, co giãn hơn cả bản thân mình nữa!

"Y!"

Cô bé vội vàng thu tay lại, tình huống này… tình huống này như được nhìn thấy Thần tích vậy đó, cả người muốn ngây ra như phỗng.

"Giống nhau như đúc!" Một lát sau, cô bé mới nỉ non nói.

Mãi cho đến lúc này, Bạch Dật mới lấy lại được tinh thần, gã ngây dại nói: "Đại ca... Đây là năng lực gì vậy..."

Lâm Ân cười nhạt nói: "Nó là một loại năng lực có thể tiến hành mô phỏng biến hóa."

"Là Tôn Ngộ Không ư?"

"Không phải."

"Thế vì sao có thể biến hóa thành như vậy chứ?"

"Cậu xác định là muốn nghe anh nói ra chứ?"

Đương nhiên là bởi vì vừa nãy, hai người bọn họ bất đắc dĩ tiếp xúc với nhau, đã khiến Lâm Ân nắm rõ được hình dáng đại khái cùng với toàn bộ những chi tiết quan trọng trên người cô bé rồi… Vì thế hắn mới mô phỏng được chính xác tới từng tấc nhỏ như vậy.

Mà Bạch Dật cũng nhanh chóng hiểu được dụng ý của đại ca mình.

Nếu đại ca đã có được năng lực mô phỏng biến hóa, lại dùng giấy tờ chứng minh thân phận của em gái gã đi cùng, đúng là có thể dễ dàng vượt qua kiểm soát!

Bạch Dật lập tức trở nên kích động mà quay đầu, nhìn về phía cô em gái còn đang ngơ ngác của mình, nói: "Tiểu Lăng, em có thể cho anh mượn giấy chứng minh thân phận của em dùng một chút hay không? Chờ vài ngày sau anh trai bay trở về sẽ trả lại cho en!"

Tiểu Lăng ngơ ngác nói: "Ai?"

...

Thời gian nhanh chóng trôi qua.

Nửa giờ sau.

Chỉ thấy lần lượt từng chiếc xe cảnh sát nối đuôi nhau chạy vào tiểu khu của Bạch Dật, cũng trực tiếp bao vây xung quanh dãy biệt thự độc lập này luôn.

Duẫn Cầm dẫn theo mấy chục binh sĩ đặc công trực thuộc tổng cục siêu nhiên, nhanh chóng đi tới phía trước căn biệt thự của Bạch Dật, dùng sức mà gõ vang cánh cửa.

Vẻ mặt của cô đầy ngưng trọng.

Chờ đến lúc vị quản gia trong nhà bước tới mở cửa, cô ấy lập tức mang chứng minh thân phận của mình ra, cho đối phương quan sát, rồi nghiêm túc nói: "Chào ông! Chúng tôi là nhân viên điều tra, có một chuyện cần hỏi mọi người một chút, xin hỏi bạn học Bạch Dật có trở về đây hay không? Cả người này nữa, các ông có trông thấy đối phương hay không?"

Ngay khi nói xong, Duẫn Cầm lập tức lấy một tấm ảnh chụp của Lâm Ân vừa được in ra xong, đưa tới.

Vị quản gia kia sửng sốt, nói: "Ách, đúng là không lâu trước đó thiếu gia vừa trở về nơi này một chuyến, hẳn là hiện giờ cậu ấy đang ở bên trong phòng ngủ, về phần người kia... Bạch Dật thiếu gia nói cậu ấy là bạn bè của thiếu gia, không cho chúng ta hỏi đến."

Lời này vừa nói ra, Duẫn Cầm và Vương Triều Bắc bên cạnh lập tức liếc mắt nhìn nhau một cái. Ngay sau đó, cô ấy lại nghiêm túc nói: "Chúng ta có một chuyện cần bọn họ phối hợp điều tra, làm phiền ông một chút, xin cho chúng ta đi vào."

Rất nhanh sau đó, Duẫn Cầm lại trực tiếp dẫn theo mọi người đột ngột đẩy cánh cửa bên ngoài phòng ngủ ra, vội vàng nói: "Lâm Ân tiên sinh?"

Nhưng trong phòng, ngoại trừ một cô bé đang ngồi trước bàn, chẳng còn thấy bóng dáng của Bạch Dật và Lâm Ân đâu nữa.

Tiểu Lăng mờ mịt xoay người lại, nhìn nhóm người Duẫn Cầm đang mặc cảnh phục đột nhiên đẩy cửa đi vào kia, rồi lập tức theo bản năng, lui về phía sau một bước, hỏi: "Mấy người muốn làm gì?"

Duẫn Cầm nhanh chóng quét mắt nhìn một vòng xung quanh, chân mày cau lại nói: "Cô bé là em gái của Bạch Dật hả? Tôi đã thấy mặt cô trên tư liệu rồi, mấy người anh trai cô bé đâu? Quản gia của cô có nói, không lâu trước đó, cậu ấy và người bạn kia vừa trở về nơi này một chuyến, cô có trông thấy bọn họ hay không?"

Tiểu Lăng mờ mịt cầm cây kẹo que trong tay, ánh mắt vô ý thức liếc nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ một cái, sau đó lại nhanh chóng mà lắc đầu, tỏ vẻ vô tội nói: "Bọn họ lại đi ra ngoài rồi."

...

Hơn mười phút sau, Duẫn Cầm cắn răng, đạp mạnh chân ga, chạy thẳng tới sân bay Ma Đô, rồi nhanh chóng dẫn theo nhóm đặc công tiến vào đại sảnh của sân bay.

Chiếc điện thoại trên tay chợt vang lên tiếng chuông “Đinh linh linh”, cô ấy lập tức ấn trả lời, nói: "Thế nào? Đã điều tra được chưa?"

Đầu dây bên kia của điện thoại nhanh chóng truyền đến giọng nói của một nhân viên công tác.

"Đã đã điều tra xong, đúng là không lâu trước đó, ở sân bay có ghi chép một vị tên là Bạch Dật đã đặt mua vé máy bay. Ngay lúc đó, tôi cũng nhanh chóng tới hỏi nhân viên công tác thực hiện giao dịch này rồi, bọn họ khẳng định đúng là có một vị thiếu niên tương xứng với tư liệu mà cô cung cấp, nhưng người đi cùng với thiếu niên ấy lại không phải một nam sinh, mà là một cô bé tên Bạch Tiểu Lăng."

Lời này vừa nói ra, Duẫn Cầm lập tức chấn động toàn thân.

Chuyện này… nói đùa gì vậy?

Bởi vì hơn mười phút trước đó, cô ấy còn gặp cô bé kia ở bên trong căn biệt thự nằm tại khu trung tâm thành phố mà?

Đối với một cô bé không rành thế sự như vậy, cô ấy có thể dễ dàng hỏi ra hướng đi cụ thể của hai người Bạch Dật thông qua lời nói của cô bé này.

Nhưng làm sao cô bé ấy lại có thể đồng thời xuất hiện tại sân bay được?

"Anh khẳng định là bọn họ không có nhận sai?" Duẫn Cầm dồn dập hỏi.

Giọng nói của nhân viên công tác bên kia lại một lần nữa truyền đến: "Báo cáo cảnh sát, ở thời điểm đó, chúng ta đã xem xét hình ảnh thông qua camera giám sát rồi, người cùng mua vé với vị Bạch Dật tiên sinh kia đúng là một cô bé, nếu cô không tin, ở nơi này của chúng tôi có lưu lại hình ảnh trên camera giám sát vào khoảng thời gian đó, cô có thể tự mình tới nhìn xem!"

Nghe vậy, toàn thân Duẫn Cầm lại chấn động không thôi.

Mà gần như trong nháy mắt ấy, cô đã hiểu được mọi chuyện rồi, chỉ sợ Lâm Ân kia đã sử dụng một loại Chướng Nhãn Pháp nào đó.

Đúng vậy, đối với một người của địa ngục như hắn, mê hoặc những nhân viên công tác kia cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì.

Bình Luận (0)
Comment