Trên cái sân ga [1] cao cao, người ba làm lụng vất vả cả đời của hắn đã tự mình đi cầu học ở bên ngoài, chỉ với một mực đích duy nhất là cho con trai của ông ấy được ăn những trái cam quýt ở quê hương.
[1] : Sân ga ở đây là khu vực trong một nhà ga được bố trí dọc theo đường ray để tạo điều kiện thuận tiện cho việc đón trả khách.
Sau đó, ông lại một mình băng qua lan can, tới khu vực sân ga phía đối diện mua cam cho hắn.
Vào khoảnh khắc ấy, Lâm Ân đã biết, lúc nào ở trong lòng ba cũng yêu thương hắn cả.
Chỉ là… ông thực sự đã già rồi.
Vì cái gia đình này, ông đã làm lụng vất vả cả đời. Những trách nhiệm nặng nề ấy cứ một mực đè lên, làm cho tấm lưng vững trãi kia phải còng xuống...
Đặc biệt là hình ảnh ông băng qua lan can bị bảo vệ bắt được tại chỗ, sau đó phạt tiền 200 tệ kia… tới tận bây giờ, nó vẫn còn nguyên vẹn trước mắt hắn.
Lâm Ân ngẩng đầu, hốc mắt có chút ướt át, trên mặt lộ vẻ hồi ức.
Còn rất nhiều hình ảnh khác nữa, chúng từ bên trong quá khứ, lại không ngừng hiện ra trong đầu hắn tại thời điểm này.
Hắn còn nhớ vẻ mặt kinh ngạc của ba khi thầy giáo cầm hoa tươi tới nhà tỏ lòng thương tiếc ba của hắn chỉ vì lý do vớ vẩn hắn bịa ra để xin được nghỉ học.
Hắn còn nhớ hình ảnh ba mình phải sứt đầu mẻ trán đứng ở bên ngoài chỉ vì hắn đã nhanh tay thó mất tấm thẻ hội viên của ba để một mình đi xem buổi hòa nhạc.
Hắn còn nhớ vẻ mặt kích động của ba khi chứng kiến hắn cải trang thành ba, sau đó lái xe dẫn theo một nhóm cảnh sát giao thông lượn một vòng, còn nhân đó thành công đoạt luôn giải quán quân trong cuộc thi đua xe đường dài...
Từng sự kiện, từng câu chuyện... hết thảy đều thấm đẫm tình thương của ba.
Mà hiện giờ, hắn đã trở về rồi!
...
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Lâm Ân ngồi suy nghĩ miên man hồi lâu, tới cuối cùng hắn cũng mệt mỏi mà ngủ gục xuống. Chuyến hành trình này làm hắn quá mệt mỏi, cần phải tử tế nghỉ ngơi một phen.
Cùng với âm thanh rầm rập nặng nề và những nhịp xóc nảy không ngừng truyền đến, Bạch Dật ngồi phía đối diện cũng ngáp dài một cái, không nhịn được cơn buồn ngủ, mí mắt chỉ chực rơi.
Gã mơ hồ mở to mắt, nhìn nhìn đồng hồ, đã đi được một tiếng, nhưng đương nhiên, vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới có thể đến trạm. Gã lại theo bản năng mà đưa mắt nhìn thoáng qua vị đại ca đang ngủ say phía đối diện, cái miệng ngáp dài, định bụng sẽ ngủ một chút.
Nhưng ngay trong khoảnh khắc này, đột nhiên Bạch Dật lại vội vàng mở to hai mắt.
Bởi vì đột nhiên gã nhìn thấy thân thể của đại ca mình vừa lóe sáng lên một cái, hệt như những hình ảnh bị chập chờn trên chiếc TV đã cũ vậy.
Là gã vừa hoa mắt sao?
Bạch Dật ôm theo kinh ngạc vội vàng đưa mắt dừng lại trên người Lâm Ân.
Mà cũng chính tại một khắc này, đột nhiên gã có thể rõ ràng nhìn thấy, thân thể vị đại ca đang ngủ say của mình, lại một lần nữa xuất hiện dấu hiệu lóe sáng tương tự như lúc trước, giống như đang muốn tan biến vào hư không vậy, thậm chí cả người đại ca còn trở nên trong suốt hơn trước kia một chút.
Cảnh tượng này thiếu chút nữa đã dọa cho trái tim Bạch Dật muốn nhảy ra ngoài.
"Đại ca! Xảy ra vấn đề rồi!" Bạch Dật lập tức trở nên rối rắm, gã vội vàng vươn tay tới, dùng sức mà lắc tỉnh Lâm Ân.
"Làm sao vậy?" Lâm Ân ngáp một cái, tỏ vẻ không kiên nhẫn nói.
Bạch Dật run rẩy nói: "Đại ca! Vừa rồi em nhìn thấy thân thể anh… thân thể anh đột nhiên chớp lóe lên một cái, chẳng lẽ thời gian triệu hồi sắp kết thúc rồi?"
Phải biết rằng, loại tình huống này vẫn còn mới mẻ trong tâm trí gã.
Bởi vì ở thời điểm gã sắp rời khỏi thế giới hắc ám, trên thân thể cũng xuất hiện phản ứng cùng loại.
Đó là dấu hiệu cho thấy quá trình triệu hồi sắp chấm dứt rồi!
Nhưng vì sao lại nhanh như vậy?
Mà Lâm Ân cũng lập tức tỉnh táo trở lại, hắn ngồi bật dậy, theo bản năng vội vàng đưa mắt nhìn xuống hai tay của mình.
Ào ào —— Trong nháy mắt, như thể hình ảnh trên phim điện ảnh bị nhiễu sóng vậy, đúng là thân thể hắn vừa mơ hồ xuất hiện một chút hỗn loạn nho nhỏ.
Trái tim Lâm Ân lập tức trở nên lạnh toát như rơi xuống đầm băng.
Vẻ mặt ngưng trọng lên, hắn vội vàng mở ra giao diện hệ thống của mình.
Ngay sau đó, hắn lại nhìn thấy phía trên giao diện của mình có xuất hiện một cái thông báo đếm ngược thời gian.
【 đếm ngược thời gian trở về: 11 phút 03 giây. 】
Ông —— con ngươi trong mắt Lâm Ân lập tức co rụt lại.
Thời gian triệu hồi sắp hết rồi sao?
Hắn vội vàng đưa mắt nhìn về phía Huyết Oa Oa đang ngáy o o bên cạnh mình, lập tức gọi cô bé tỉnh lại, gấp gáp hỏi: "Nghi thức triệu hồi của anh chỉ có thể kéo dài trong khoảng thời gian ngắn vậy sao?"
Huyết Oa Oa ngẩn ra. Theo bản năng, cô bé đưa mắt nhìn xuống thân thể hắn, cũng nhanh chóng phát hiện điểm dị thường kia, cái miệng có chút ngạc nhiên hỏi: "Là thời gian sắp tới rồi ư? Thì lúc trước em có nói với anh rồi đó, thời gian triệu hồi dài nhất có thể vượt quá hai ngày, nhưng ít nhất chỉ được mấy tiếng đồng hồ thôi. Đại ca ca anh mạnh như vậy, nửa ngày đã là rất dài rồi đó."
Lâm Ân nhíu mày, lập tức ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn cái đồng hồ.
Còn hơn nửa tiếng nữa tàu mới đến trạm, nếu hắn còn tiếp tục chờ đợi ở đây, khẳng định là thời gian đã không kịp rồi.
"Có cách nào để kéo dài thời gian triệu hồi hay không?" Lâm Ân nhíu mày hỏi.
Huyết Oa Oa lắc lắc đầu, nói: "Không có, chúng ta ở thế giới này chỉ là vật triệu hồi, quyền chủ động vốn không nằm trên tay chúng ta, muốn kéo dài thời gian triệu hồi, chỉ có thể bắt tay vào sửa đổi pháp trận triệu hồi, mà điều này lại được quyết định bởi người triệu hồi."
Lâm Ân gắt gao nắm chặt hai tay vào cùng một chỗ.
Sở dĩ hắn phải gấp gáp chạy đến đây như vậy, cũng vì kiêng kị điểm hạn chế của thời gian triệu hồi.
Nhưng vì sao hết lần này tới lần khác thời gian triệu hồi lại kết thúc đúng vào lúc này chứ?
Rõ ràng chỉ một thoáng nữa thôi là hắn sẽ về đến nhà…
Rõ ràng chỉ một thoáng nữa thôi là hắn có thể liếc mắt nhìn thấy cha mẹ của mình một cái.
Không được!
Giờ khắc này, đột nhiên Lâm Ân ngẩng đầu, nắm chặt hai tay.
Nếu cứ ở lại chỗ này chờ đợi xe lửa đến trạm sẽ muộn mất.
Còn có mười phút cuối cùng thôi, nếu hắn tự mình chạy qua bên đó, hẳn là vẫn còn cơ hội được gặp cha mẹ một lần.