Lâm Ân lắc lắc đầu, lập tức ngắt lời gã, nói: "Đừng có khách khí như vậy, nếu anh đã là đại ca của cậu, thì đương nhiên đây là chuyện anh phải làm rồi. Dù sao nó cũng là thứ cậu phải thường xuyên dùng tới, anh nhất định sẽ cố gắng phối hợp đầy đủ mọi công năng cho cậu!"
Bạch Dật thực sự khóc không ra nước mắt.
"Đúng rồi." Dường như Lâm Ân vừa nhớ đến một điều gì đó, hắn lập tức tìm một cái ổ cắm dài có lỗ thủng ở khoảng giữa cực lớn, sau đó mỉm cười đưa cho Bạch Dật nói: “Cậu cầm cái này đi. Khi hết điện, có thể trực tiếp cắm nó vào đấy nạp điện, cắm hay nhổ lúc nào cũng được, vô cùng tiện lợi."
"Nếu ra ngoài không tìm thấy nơi nạp điện, cũng có thể dùng sạc dự phòng tới thay thế, thời lượng pin của thứ này vô cùng xuất sắc đó."
Bạch Dật o(╥﹏╥)o vừa khóc ròng vừa tiếp nhận ổ cắm điện dài kia, nói: "Cám ơn đại ca."
Ngay sau đó, gã dùng ánh mắt đầy ủy khuất nhìn xuống tạo vật bằng inox của mình, bắt đầu cẩn thận mà đánh giá nó một chút.
Tuy thứ này không quá thiết thực, vì có kèm theo cực kỳ nhiều chức năng, nhưng nói gì thì nói, có nó trên người, cũng coi như gã đã thoát khỏi số phận của một tên thái giám rồi…
Ừm chỉ là cái mệnh căn mới này hơi bị bất thường một chút thôi.
Nếu bỏ qua những chức năng kỳ quái kia, kỳ thực phương diện khác cũng rất tốt.
Chủ yếu là... Nó có thể lóe sáng...
Ánh nắng cao cao hạ xuống, bề mặt của tạo vật máy móc kia lập tức "Đinh" một tiếng lóe lên một vầng hào quang, nhìn ngầu muốn chết.
Mà cùng lúc này, đột nhiên Bạch Dật lại rõ ràng nhìn thấy một hàng chữ nhỏ phản chiếu ra ngoài.
【 Lâm Ân xuất phẩm, tất là tinh phẩm! 】
(Sản phẩm do Lâm Ân làm ra, chắc chắn là tinh phẩm)
"Oa nha nha! Đại ca! Bên trên còn có chữ này! Sao bên trên lại có chữ chứ?"
"Không có việc gì đâu, cậu đừng để ý đến nó, chỉ là một loại chứng thực xuất xưởng thôi mà. Lúc cậu đi ra ngoài mua sắm, chẳng phải trên sản phẩm đều có gắn nhãn hiệu hay sao? Nếu không dán nhãn, có khác gì sản phẩm ba không [1] đâu?"
[1] : sản phẩm ba không là sản phẩm không có ngày sản xuất, không có nhà xưởng sản xuất và không có địa điểm sản xuất.
"Thì đúng là như vậy thật, nhưng mà... Nhưng mà..."
"Không có nhiều cái nhưng mà như vậy, xe lửa sắp vào trạm rồi! Chúng ta nhanh xuất phát thôi!"
"Nhưng mà..."
...
Mấy phút đồng hồ sau, Lâm Ân dẫn theo Bạch Dật (╥﹏╥) đang khom lưng khóc ròng, nhanh chóng bước vào nhà ga.
Mà Bạch Dật vừa bước vào khu vực kiểm tra an ninh, thiết bị kiểm tra trước mắt lập tức “Đinh đinh đinh” vang lên âm thanh cảnh báo.
Cùng thời điểm đó, nhân viên công tác đang ngồi ngay phía trước thiết bị kia, lập tức đưa mắt quan sát hình ảnh quang phổ trên thân thể gã.
Chỉ nháy mắt sau, người này đã nhìn thấy thứ tạo vật máy móc được gắn trên người Bạch Dật kia.
"Phốc —— " Một ngụm cà phê trong miệng nhân viên công tác trực tiếp phun thẳng vào máy tính màn hình.
Cái gì vậy?
Vừa rồi là cái gì đã nghênh ngang đi qua thiết bị kiểm tra an ninh đó?
Là kim cang hả? Cmn lớn quá vậy?
"Người phía trước kia mau đứng lại! Cậu có nghe thấy không? Trên văn bản của nước chúng ta đã có quy định rõ ràng rồi, cấm mang theo bất cứ loại vũ khí bằng kim loại nào. Cậu còn không mau đứng lại cho tôi!"
Mấy nhân viên công tác kia lập tức hét lớn, rồi lao đến bao vây Bạch Dật ở giữa.
Bạch Dật run rẩy nói: "Tôi không có mang theo bất cứ loại vũ khí bị cấm nào!"
Nhân viên công tác nọ quát to: "Còn nói không có? Thế thứ trong quần cậu là cái gì? Cây gậy bằng kim loại lớn như vậy? Cậu định mang nó lên tàu để hành hung người khác hả? Còn không mau lấy nó ra đây để chúng tôi kiểm tra?"
Bạch Dật vừa nghe đến đây, trong lòng đã trở nên nôn nóng.
Lâm Ân lập tức tiến lên, nghiêm túc giải thích cho nhóm nhân viên công tác kia nghe: "Các vị! Tôi nghĩ là các vị hiểu lầm rồi, thứ kia không phải vũ khí, nó là một loại chi giả. Người anh em của tôi vừa mới lắp đặt bộ chi giả này ở nước ngoài. Cậu ấy bị tai nạn xe cộ, thân thể tàn tật, mới bất đắc dĩ phải lắp đặt thứ này."
Nghe vậy, nhóm nhân viên công tác ở xung quanh lập tức đưa mắt nhìn nhau.
Chi giả sao?
Bọn họ đã trông thấy người ta lắp cánh tay giả, lắp cẳng chân giả, nhưng thực sự chưa từng nhìn thấy ai lắp bộ phận giả ở chỗ đó!
Hồi lâu sau, trải qua quá trình giải thích và kiểm tra, cuối cùng nhân viên công tác trong phòng an ninh cũng mở kim khẩu, có thể cho đi, nhưng phải ký tên vào báo cáo cân nhắc rủi ro.
Mà trên vật phẩm tùy thân của Bạch Dật cũng có thêm một hàng chữ khác.
【 chi giả đặc thù x1】
Lúc này, những nhân viên kia mới chịu thả cho bọn họ lên tàu.
...
Cả hai một mực ngồi trên tàu chờ đợi thật lâu, đoàn tàu mới chịu lăn bánh, trong quãng thời gian đó, Bạch Dật vẫn không ngừng rơi lệ o(╥﹏╥)o.
Lâm Ân khoanh tay, nhắm mắt nói: "Nam tử hán đại trượng phu, cậu khóc cái gì? Lúc bị người ta cắt eo, cậu còn không khóc, thì hiện giờ khóc lóc cái gì chứ? Giống như đàn bà vậy."
Bạch Dật lau nước mắt nói: "Em cũng không muốn vậy mà! Nhưng bọn họ… bọn họ quá đáng lắm, bọn họ ức hiếp người! Ngay từ đầu đã bảo là chi giả rồi, thế mà bọn họ cứ lộ ra dáng vẻ tò mò như đứa nhỏ khù khờ, chưa nếm mùi đời vậy, lại còn tùy tiện sờ loạn nữa chứ? Thật… thật là mất mặt mà!"
Lâm Ân nhắm mắt nói: "Chẳng phải người kia là mấy em gái sao? Cậu không thấy vẻ ngạc nhiên đến phấn khích trong mắt mấy cô em đó hả? Là đàn ông, những lúc như vậy, không phải cậu nên ngẩng cao đầu, kiêu ngạo triển lãm hùng phong của mình cho các cô ấy chiêm ngưỡng sao? Không thấy bản thân cực kỳ chói sáng hả?"
Bạch Dật lau hốc mắt (o﹏o? ) nói: "Nhưng em ngại lắm!"
"..."
Lâm Ân thở một hơi thật dài, lập tức nhắm hai mắt lại, nói: "Được rồi, cậu cũng nên đi nghỉ ngơi một lát đi! Phỏng chừng còn hơn một tiếng nữa mới đến nhà của anh, đừng có nghĩ nhiều nữa!"
Bạch Dật (o﹏o? ) vẫn có chút thổn thức nói: "Vâng, đại ca."
Cảm nhận nhịp xóc nảy đặc trưng của đoàn tàu, Lâm Ân nhắm mắt lại, giống như mình vừa một lần nữa quay trở về khung cảnh của mấy năm về trước, ở lần đầu tiên ba đưa hắn đến tỉnh thành.
Dường như hết thảy đều hiện lên cực kỳ rõ ràng ngay trước mắt.