"Đánh rắm!" Trái Trái lập tức vươn tay tới (〃> 皿 <) nhéo khuôn mặt Lâm Ân, nói: "Rõ ràng là vừa rồi ta cảm nhận được ngươi cọ cọ rất high nha! Ngươi đừng tưởng rằng ta không biết, đúng là nửa đoạn trước ngươi thương tâm thật, nhưng tới nửa đoạn sau, người ta vừa ôm ngươi một cái, ngươi lập tức happy lên rồi, còn thương tâm cái rắm gì nữa?"
Lâm Ân bị đau lập tức túm lấy cổ tay Trái Trái, vẻ mặt nhăn nhó như nhức trứng nói: "Trái Trái ngươi đừng có chửi bới vớ vẩn mà, cả quá trình ta đều cực kỳ thương tâm đó!"
Trái Trái (╬ ̄ 皿  ̄) vẫn hung hăng nhéo mặt hắn, không chịu buông tay nói: "Cả … cả cái lông, vừa rồi trong lòng ngươi rạo rực, phấp phới như vậy, còn ảnh hưởng đến cả ta đây này! Hỏi ngươi còn dám ngụy biện hả?"
"Ta biết ngay mà, vì sao ngươi vừa trở về đã vội vàng chạy đến chỗ này tìm thiên sứ, hóa ra trong lòng ngươi ủ mưu từ trước rồi! Đầu, ngươi quá là xấu xa!"
Đúng vậy!
Trái Trái chỉ cần liếc mắt một cái cũng nhìn ra âm mưu tà ác trong lòng hắn kia.
Thương tâm… có lẽ hắn thương tâm là thật, nhưng âm mưu cũng không phải giả.
Hừ, hắn muốn dùng thiết lập nhân vật là thiếu niên yếu ớt để đến tìm thiên sứ đại tỷ tỷ, sau đó hung hăng quét một loạt độ hảo cảm.
Loại chuyện này… cô ấy chỉ liếc mắt một cái là nhìn thấu rồi!
Lâm Ân chịu đau không nổi, vội vàng nắm lấy cổ tay Trái Trái, nói: "Trong lòng ta thương tâm đến vậy, ngươi còn không cho ta đi tìm một vị đại tỷ tỷ dịu dàng để khóc lóc kể lể một chút hay sao? Trái Trái ngươi quá đáng lắm rồi!"
Trái Trái (〃> 皿 <) nói: "Cái gì! Ngươi gọi đó là khóc lóc kể lể hả? Đó là ngươi tham lam thân thể của người ta thì có! Cái đầu khốn nạn tà ác kia, ngày hôm qua, ngươi còn muốn pằng pằng Trái Trái, tới hôm nay, lại trực tiếp chuyển hướng qua ôm ôm ấp ấp thiên sứ đại tỷ tỷ ấm áp rồi. Ngươi đừng tưởng rằng ta không biết, ngươi vẫn luôn muốn quét toàn bộ độ hảo cảm của tất cả những cô bé xung quanh, sau đó tiến hành thao tác tà ác n người cùng ngươi ngủ chung một cái giường lớn, có phải hay không?"
Lâm Ân cực kỳ hoảng sợ hỏi: "Còn có thể như vậy sao?”
Hình như hắn vừa có một mục tiêu kỳ quái nào đó để đưa vào thử nghiệm rồi.
Trái Trái: "!!!"
Mắt thấy Trái Trái lại muốn tức giận mà không rõ nguyên nhân, Lâm Ân vội vàng bật cười ha hả mà vươn tay gãi gãi vào lòng bàn tay cô ấy, mỉm cười nói: "Được rồi được rồi! Đừng tức giận lung tung nữa, ta chỉ đơn giản là tìm thời điểm thích hợp tới quét một chút độ hảo cảm của chủ mẫu mà thôi. Lại nói, tuy chủ mẫu là một người tốt, nhưng khẳng định là không thể sánh bằng Trái Trái được, bởi vì hai chúng ta vốn thân thiết như chân với tay, vốn dùng chung một thân thể mà! Người khác làm sao bằng được mối quan hệ này? Phải không?"
Lâm Ân có chút buồn cười, nhếch nhếch lông mày, nhìn chằm chằm vào cô ấy.
Trái Trái nghe xong, đột nhiên chuyển thành ngây dại.
Vì sao khi nhìn loại vẻ mặt tà ác này của hắn, cô ấy lại có cảm giác hắn đang muốn nói rằng, “Trái Trái à, đừng có ghen với người ta nữa?”
Ghen cái lông ấy! Rõ ràng là cô không quen nhìn biểu hiện tà ác của hắn khi tên này lao vào trong lòng thiên sứ đại tỷ cọ cọ lung tung, mới muốn hung hăng lên án hắn mà?
Lâm Ân lại mỉm cười lập tức vươn tay búng búng ngón giữa của Trái Trái, tiếp tục nói: "Được rồi, chúng ta cũng nên chuẩn bị cho nhiệm vụ học tập kế tiếp thôi. Không cần biết như thế nào thì tính uy hiếp của huyết nhục chi phối giả đối với Lam tinh cũng là thứ thực sự đã và đang tồn tại. Tuy nơi đó không phải cố hương chân chính của ta, nhưng ta sẽ không cho phép tồn tại tà ác trên thế giới này, đi thẩm thấu đến thế giới kia."
"Cho nên, trước khi tìm được vị trí xác thực của hắn, chúng ta cũng nên chăm chỉ học tập, gia tăng chiến lực của mình lên một chút. Suy cho cùng, đại ca có thể trấn áp huyết nhục chi phối giả, nhưng đám lâu la khác lại phải dựa vào chúng ta thôi."
Trái Trái nhìn nụ cười vừa nở trên mặt hắn, thật giống như toàn bộ những cảm xúc bi thương mới phát sinh trong chuyến hành trình đến Lam Tinh kia… đều không tồn tại.
Thậm chí cả nỗi thương cảm vừa biểu lộ ra trước mặt thiên sứ nữa, cũng là thiệt giả khó phân.
Cô ấy thực sự không biết rốt cuộc là hắn thương tâm thật, hay chỉ là cố ý biểu hiện như thế hòng quét lấy độ hảo cảm của thiên sứ, nhưng có một điều Trái Trái lại dần dần mà hiểu được.
Đó chính là … Lâm Ân hắn tuyệt đối sẽ không để loại cảm xúc yếu ớt này ảnh hưởng đến khả năng phán đoán và lý tính của hắn khi ở trên thế giới hắc ám này.
Hắn có thể sống sót đến tận bây giờ, cho nên bản thân hắn cũng kiên cường hơn bất cứ ai khác.
...
Tại một huyện thành nào đó ở Lam tinh.
Bên trong một lò mổ heo, Bạch Dật vừa đổ mồ hôi đầm đìa nhìn xuống túi tiền của mình, vừa không ngừng vươn tay lau đi mồ hôi lạnh trên đầu.
Mà ở bên trong lò mổ heo ngay đằng sau gã kia, lại không ngừng truyền đến những âm thanh heo đực la hét tới tê tâm liệt phế, ai oán cả một góc trời.
Đúng vậy.
Để phòng tránh khả năng bản thân trở thành đồ ăn của Huyết Oa Oa, gã chỉ có thể tự bỏ tiền túi ra, dùng mười mấy vạn của mình mua mấy chục con heo đực béo tốt no tròn ngay tại địa phương, sau đó dâng chúng lên cho Huyết Oa Oa làm đồ ăn.
Mà lần mua bán này, cũng trực tiếp làm cho hầu bao của gã cạn đáy.
Hồi lâu sau, cùng với một tiếng kêu thảm thiết như giết heo cuối cùng vang lên, lò mổ heo sau lưng gã cũng rơi vào yên tĩnh.
Ngay sau đó, một tiếng chuông đồng “Đinh đinh đinh” truyền đến, Huyết Oa Oa đã ăn hài lòng mỹ mãn trực tiếp xuyên qua vách tường, toàn thân đầy máu, rời khỏi lò mổ sau lưng.
Bạch Dật trừng lớn hai mắt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng liên tục hỏi: "Chị gái à, chị đã ăn no chưa?"
Huyết Oa Oa tỏ vẻ vừa lòng liếm liếm vết máu còn sót lại trên khóe miệng, sau đó bắt đầu lơ lửng bay lên như đám ác linh bình thường vẫn làm, ( ̄︶ ̄) đi tới vỗ vỗ đầu Bạch Dật, nói: "Không tồi không tồi! Có hiếu tâm! Lần này, chị đây chỉ mới ăn no được năm phần thôi! Nhưng xét thấy cậu em ngoan ngoan nghe lời còn hiếu thuận như vậy, chị sẽ cố gắng để tạm thời không ăn cậu."
Bạch Dật càng không ngừng lau mồ hôi lạnh trên đầu.