Dị Giới Dược Tề Sư (Bản Dịch)

Chương 502 - Chương 502: Chẳng Lẽ... Đại Ca Vốn Không Bị Triệu Hồi Trở Lại Địa Ngục?

Chương 502: Chẳng Lẽ... Đại Ca Vốn Không Bị Triệu Hồi Trở Lại Địa Ngục? Chương 502: Chẳng Lẽ... Đại Ca Vốn Không Bị Triệu Hồi Trở Lại Địa Ngục?

Nhưng gã biết, nữ quỷ này không ăn gã tuyệt đối không phải vì gã vừa mời cô ta ăn mấy chục con heo sống kia, mà toàn bộ là vì mối quan hệ giữa gã với đại ca, đã trấn áp khát vọng thèm ăn trong cái bụng không đáy đó.

Nói cách khác, nếu không có mối quan hệ ấy, dù gã có chi tới mấy chục vạn cũng không có tác dụng gì đâu.

Bạch Dật (;? ;: 益:;? ;) âm thầm đau khổ nói: "Huyết tỷ tỷ, cái kia, đại ca của em, anh ấy thực sự đã trở về rồi hả?"

Huyết Oa Oa vuốt ve cái bụng có chút phình to của mình, ( ̄︶ ̄) thỏa mãn nói: "Không phải lúc trước đã nói với cậu rồi sao? Cái nghi thức cậu dùng để triệu hồi hắn vốn không phải pháp trận chuyên chúc thuộc về hắn, phỏng chừng hắn cũng không có pháp trận chuyên chúc đâu. Hắn ở lại trong thế giới này nửa ngày là rất lâu rồi đó, hiện tại đã sớm quay về rồi, nhưng mà chị đây thì khác, chị còn có thể đi tản bộ thêm một khoảng thời gian nữa."

Bạch Dật có chút mất mát.

Gã mở di động ra, có chút khẩn trương nhìn hàng đống đoạn video ngắn đang điên cuồng lan truyền tại những diễn đàn trên mạng xã hội kia.

Nội dung của những đoạn video ngắn này đúng là hình ảnh đại ca gã vung xúc tu, nhảy tới, bám lên những chiếc xe tải, bị nhóm người dọc theo đường đi, quay chụp lại.

Hiển nhiên là mười phút cuối cùng kia, đại ca gần như đã liều mạng, dốc hết toàn lực muốn hoàn thành tâm nguyện của mình khi bước vào thế giới này.

Đó là trở về quê hương...

Xem đến đây, Bạch Dật lại ngẩng đầu, nhìn về phương xa.

Đại ca đã cố gắng đến vậy rồi, cũng không biết tới cuối cùng đại ca có thể gặp được cha mẹ mà hắn ngày đêm tưởng nhớ hay không?

Tuy nơi này cũng không phải cố hương chân chính của đại ca, nhưng đối với đại ca, được nhìn thấy bọn họ cũng là một loại an ủi to lớn rồi.

"Ta nghĩ… mình nên qua đó xem một chút."

"Nếu mấy người bác gái cần ta trợ giúp cái gì, ta cũng có thể bỏ một phần sức lực ra giúp đỡ bọn họ."

Nghĩ đến đây, Bạch Dật cũng không tiếp tục ở lại trong này thêm nữa. Gã nhanh chóng dẫn theo Huyết Oa Oa bước vào huyện thành.

Lúc trước, khi trao đổi cùng Lâm Ân, gã cũng vô tình nghe được địa chỉ đại khái của nhà đại ca rồi.

Hơn nữa bởi vì những đoạn video ngắn bị phát tán trên mạng, khiến cho cả đoạn đường bọn họ đi, đều có thể nghe được người ta đang thảo luận về đại ca của gã.

Một đường đi thẳng về phía Bắc.

Rất nhanh, Bạch Dật đã cùng Huyết Oa Oa đi tới một cái ngã tư đường.

Dường như không lâu trước đó, nơi này vừa mới xảy ra một vụ tai nạn xe cộ, tới hiện giờ vẫn có thể nhìn thấy rất nhiều vết máu trên đường, mà khu vực xung quanh cũng bị cảnh sát tới kéo mấy dải băng cảnh giới rồi.

Một chiếc xe buýt trường học đang đỗ ở ven đường cách đó không xa, khắp nơi xung quanh đều là đám người vây xem.

Mà ngay khi vừa đến nơi, Huyết Oa Oa đã hếch cái mũi lên ngửi ngửi rồi cười hì hì nói: "Hì hì hi! Nhìn thấy vũng máu dưới đất kia không? Có mùi của bác sĩ bất lương đó, nếu Oa Oa không đoán sai, hẳn là trước đó không lâu người bị xe đâm ở chỗ này chính là tên khốn đáng giận kia!"

Lời này vừa nói ra, Bạch Dật lập tức trở nên lo lắng hỏi: "Vậy đại ca có bị làm sao không?"

Huyết Oa Oa ngẩng đầu, ném cho gã một nụ cười khinh thường, sau đó nhẹ nhàng ngồi lên bờ vai gã, hai cái chuông dưới mắt cá chân lại vang lên mấy tiếng “Đinh đương”.

"Nói đùa gì vậy! Hắn cũng là ác quỷ dưới địa ngục giống Oa Oa mà? Ai chà, đừng nói là bị những cái quan tài bằng sắt biết chạy này đụng vào, ngay cả khi bị thứ được gọi là "Xe lửa" kia nghiền nát, phỏng chừng hắn cũng có thể sinh long hoạt hổ mà đứng lên, thậm chí còn chẳng hề hấn gì cơ!"

Trong lời nói của cô bé tràn ngập ý tứ khinh thường đối với thế giới này.

Hiển nhiên, dù Huyết Oa Oa không thích tên bác sĩ vô lương kia, nhưng ở trong lòng cô bé lại nhận định hắn cũng là quái vật giống như mình rồi.

Mà đối với sinh vật ở thế giới bên ngoài này, toàn bộ đám quái vật trong địa ngục bọn họ đều là tồn tại tà ác cao cao tại thượng đó!

Nếu tùy tiện bị mấy vật phẩm bên trong thế giới này nghiền nát đi, bọn họ còn được gọi là người của địa ngục nữa hay không?

Nghe được lời khẳng định từ phía Huyết Oa Oa, Bạch Dật cũng không lo lắng nữa, lại bắt đầu mở to mắt xem xét xung quanh.

Nếu đại ca đã đến nơi này thì hẳn là nhà của đại ca cũng không cách quá xa nơi này đâu.

Đến đây, gã lập tức đẩy đám người trước mặt ra, đưa mắt cẩn thận mà quan sát quỹ tích của những vết máu dưới đường.

Nhưng ngay tại thời điểm Bạch Dật đang muốn tiếp tục tiến về phía trước, thì đột nhiên khóe mắt gã lại bắt được một bóng người đang trả lời câu hỏi của những nhân viên điều tra, ở bên trong đám đông gần đó.

Gã vội vàng quay đầu, mở to hai mắt nhìn qua, trên mặt đầy vẻ khiếp sợ.

"Chờ một chút! Kia... Kia là..."

Gã vừa rõ ràng nhìn thấy khuôn mặt của người nọ.

Một mái tóc màu đen, dài chấm thắt lưng, trên người mặc bộ đồng phục của học sinh trung học gồm áo trắng và váy ngắn y hệt những người xung quanh, bên trên có đeo kính mắt, vóc dáng cao gầy.

Mà ngay cả khi đang đứng giữa đám đông, giá trị nhan sắc cực cao cùng với gương mặt trắng nõn kia vẫn khiến cô ấy trở nên chói mắt như một viên minh châu dưới ánh nắng mặt trời.

Thậm chí ở Ma Đô, Bạch Dật cũng chưa từng trông thấy một cô gái xinh đẹp như vậy trong đám bạn đồng trang lứa của gã.

Nhưng thứ này không phải là trọng điểm!

Bởi vì gã vừa phát hiện, dung mạo của cô gái này cực kỳ giống đại ca Lâm Ân của mình, thậm chí cô ấy còn mang đến cho người ta một loại cảm giác hai người bọn họ chính là một cặp song sinh, một đôi long phương thai.

Giống! Vô cùng giống! Đây đúng là phiên bản nữ tính của đại ca gã rồi!

Nếu nói đại ca gã sở hữu vẻ đẹp tà ác, kết hợp giữa điên cuồng và lý tính đan xen vào nhau, thì vẻ đẹp của cô bé trước mắt này lại tượng trưng cho lý tính và cao quý, khiến người khác không dám tới gần, hay chạm đến.

Bạch Dật ngỡ ngàng đến ngây dại.

Chẳng lẽ... Đại ca vốn không bị triệu hồi trở lại địa ngục?

Mà anh ấy đã tìm được một biện pháp nào đó để lưu lại nơi này rồi?

Bình Luận (0)
Comment