Một khắc kia, hết thảy mọi thứ bên trong phòng giam nọ đều biến thành hình thái trước kia của cô ấy, những sợi xiềng xích vây khốn cô ấy trực tiếp bị cải biến tính trạng, những tên khốn nạn đã cắt nát người mẹ cô ấy cũng bị cải biến hình thái…
Cô ấy đã làm cho hết thảy mọi thứ trong phòng đều bị bóp méo đi, trở thành những tồn tại tuyệt đối không thể gây thương tổn cho người khác được nữa.
Cô ấy đã biến hết thảy mọi thứ xung quanh trở thành con mèo.
Bởi vì cô ấy vốn là một con mèo nhỏ gầy yếu, con vật cưng được mẹ tìm thấy bên cạnh thùng rác trong một xó xỉnh nào đó ngoài đường.
"Ngoan nhé, mèo nhỏ, hẳn là lâu lắm rồi ngươi chưa được ăn cái gì đúng không? Đến đây nào, đừng sợ, ăn con cá khô này nhé ~ "
Đó là một giọng nói vô cùng dịu dàng.
Có lẽ thật lâu sau này, cô ấy cũng không hiểu được giữa nhân loại và con mèo có điểm gì khác nhau, chỉ là giọng nói dịu dàng ấy đã khiến cô ấy cho rằng, đối phương chính là một con mèo cỡ lớn, biết đi đường bằng hai chân.
Tuy trong lòng rất sợ hãi, nhưng thực sự không từ chối được mùi đồ ăn thơm ngon kia. Bởi vậy Miêu Miêu đã lén lút ló đầu ra, ngửi ngửi mùi hương trên người bà ấy, sau đó lập tức há cái miệng nhỏ, nhanh chóng mà ngấu nghiến, ăn hết sạch những thứ được đối phương đưa cho.
Bởi vì đã thật lâu rồi … cô ấy không có gì để ăn.
Trong đầu Miêu Miêu lúc ấy, chỉ mông lung cho rằng, con mèo hai chân hơi lớn một chút này thật là thân thiện, mùi hương trên người bà cũng rất dễ chịu.
Cho nên hẳn là bà ấy thích Miêu Miêu?
Vì thế, cô bé mới lén lút theo sau, nhưng khi đối phương quay đầu lại, cô ấy sẽ nhanh chóng trốn vào trong góc tường, rồi lại không nén nổi tính hiếu kỳ, thò cái đầu bé nhỏ của mình ra ngó ngó.
Miêu Miêu đã nhìn thấy con mèo hai chân khổng lồ kia đi vào bên trong một thứ gì đó rất to.
Tới sau này, cô ấy mới biết được, hình như cái thứ to to kia được gọi là... Nhà.
Hôm ấy trời mưa rất to, chớp vang sấm giật, Miêu Miêu vô cùng sợ hãi, nhưng vẫn đứng bên ngoài đợi suốt một buổi tối.
Tới hiện giờ, cô ấy chỉ còn nhớ rằng… tới ngày hôm sau khi mình tỉnh lại, đã thấy một vạt nắng tươi sáng chiếu thẳng xuống người mình, vô cùng ấm áp.
Cô ấy lại lén lút ngồi xổm trước cửa phòng, đầy vẻ chờ mong mà đong đưa cái đuôi thật dài của mình. Mãi cho đến khi cánh cửa phòng kia nhẹ nhàng vang lên một tiếng “ken két” sau đó được mở ra từ bên trong.
"Meo ô ~ " Cô ấy ngẩng đầu lên, vui vẻ mà sung sướng về phía con mèo hai chân đang vô cùng kinh ngạc nọ, rồi mở miệng bắt chuyện với đối phương một câu.
Chào buổi sáng nha. Cho Miêu Miêu một con cá đi mèo lớn, meo ~
Hôm nay lại là một ngày đẹp trời đó!
...
【 số 4, sinh vật thuộc loài thú loại nhỏ đến từ thế giới đã tan vỡ, tiềm lực linh năng: Trung, kích phát năng lực vặn vẹo hiện thực, loại hình: năng lực nguyền rủa loại can thiệp vào hiện thực. 】
【 số ba, sinh vật thuộc loài người đến từ thế giới đã tan vỡ, ý chí sụp đổ, thí nghiệm thể thất bại. 】
【 số hai, sinh vật thuộc loài người đến từ thế giới đã tan vỡ, tiềm lực linh năng: Cao, kích phát năng lực vặn vẹo hiện thực, loại hình: năng lực chú thuật loại vặn vẹo tâm linh. 】
【 số một, sinh vật thuộc loài người đến từ thế giới đã tan vỡ, tiềm lực linh năng: Trung, ý chí đã sụp đổ, thí nghiệm thể thất bại. 】
Cô ấy nghe được bên tai truyền đến âm thanh báo cáo của những tên đao phủ kia.
Cô ấy biết bản thân đã sinh ra lực lượng đáng sợ nào đó.
Mà đây cũng chính là kết quả bọn họ muốn nhìn thấy sau khi tra tấn cô lâu như vậy.
Cô ấy bị đám người kia cưỡng chế khâu vào bên trong một cái túi da.
Cô ấy nhìn thấy bác sĩ kia lột phần da và xương cốt của một con sinh vật loại nhỏ đang bị nhốt bên trong cái lồng khác, rồi sợ hãi mà chứng kiến đối phương chọc từng kim từng kim xuống thân thể, nhét xương cốt vào bên trong, cuối cùng là khâu làn da kia lên người cô ấy.
Nhưng mẹ đâu rồi?
Nhưng ba đâu rồi?
Nhưng anh trai đâu rồi?
Cô ấy đã nhìn thấy rồi, ánh đèn máy ảnh loang loáng kia, đã sớm biến đổi khiến cho người một nhà bọn họ có thể một lần nữa được đoàn tụ bên nhau.
Dường như thật lâu trước kia, lâu đến mức cô ấy không còn nhớ rõ nữa, khi đó, người một nhà bọn họ cũng hòa thuận ngồi cùng nhau, chụp một bức ảnh gia đình giống như vậy.
Mà ở thời điểm đó, cô ấy lại miễn cưỡng ngồi trên đùi mẹ, ngáp dài một cái, coi bản thân mình trở thành một thành viên trong cái gia đình hạnh phúc này.
Và tới hiện tại, bọn họ vẫn ở cùng một chỗ với nhau, nhưng mỗi người lại hoàn toàn biến thành một dáng vẻ hoàn toàn khác.
Bọn họ sẽ thả chúng ta đi chứ?
Bọn họ sẽ không tiếp tục tra tấn chúng ta nữa chứ?
Chúng ta đã làm sai chuyện gì sao?
Miêu Miêu vẫn một mực nhận lỗi về mình, nhưng Miêu Miêu lại một mực không hiểu được nguyên nhân, cũng giống như trước kia, khi cô ấy đi ra cản đường mà bị người khác hung hăng đá văng đi vậy, Miêu Miêu biết, mình sai rồi, Miêu Miêu lại không ngừng hối lỗi.
Nếu xin lỗi không được, thì Miêu Miêu nằm ngửa người ra, để cho bọn họ sờ sờ cái bụng, bọn họ có thấy vui lòng mà... Thả người một nhà cô ấy đi không?
Câu trả lời là không.
Sau khi cái đèn chớp lóe không ngừng kia dừng lại, cô ấy nhìn thấy những tên đao phủ đó đưa ba và anh trai đi. Bọn họ đóng đinh cơ thể của ba và anh trai lên một tấm ván gỗ, cuối cùng đã nâng bọn họ đi về phía hành lang kia rồi.
Cô ấy biết cái hành lang kia!
Cô ấy đã từng chứng kiến không chỉ một lần cảnh tượng những sinh vật bên trong phòng giam này bị mang ra ngoài, sau đó bị kéo vào cái hành lang kia.
Nơi đó là lò lửa không ngừng bị thiêu đốt, là luồng khói đen cuồn cuộn không nhìn thấy cuối.
Sau đó bọn họ không còn trở về được nữa.
Đến tận thời điểm này, cô ấy mới hiểu ra rằng, hết thảy mọi chuyện đã sớm thay đổi rồi...
Nước mắt không ngừng chảy ra bên trong từ hốc mắt, móng vuốt của cô ấy đang gắt gao mà bấm vào cánh tay Lâm Ân, móng tay sắc bén gần như đã xuyên thấu qua máu thịt và xương cốt.
Toàn thân cô ấy không ngừng phát run, trong cổ họng liên tục phát ra tiếng thú gầm gừ trầm thấp, đầy áp lực.
Vào khoảnh khắc ấy, toàn bộ ý thức gần như đã hoàn toàn sống dậy.