Dị Giới Dược Tề Sư (Bản Dịch)

Chương 552 - Chương 552: Chờ Đợi!

Chương 552: Chờ Đợi! Chương 552: Chờ Đợi!

Sau đó, Miêu Miêu bị người ta tiêm cho một mũi, nặng nề mà ngủ đi.

Mãi cho đến khi cô ấy lại một lần nữa thức tỉnh, trước mắt đã có một biển lửa hừng hực rồi. Ngọn lửa trải rộng cả trong và ngoài phòng giam, hung hãn và đáng sợ.

Cô ấy đưa mắt ngơ ngác nhìn quanh, chợt phát hiện một tên đao phủ từng tra tấn gia đình mình. Gã đang điên cuồng rít gào rồi vươn hai tay, tự xé toạc cái đầu của mình ra, thống khổ vô cùng nhưng không thể dừng lại.

Khắp nơi đều là những tiếng hét chói tai, khắp nơi đều là hỏa diễm.

Dường như cô ấy còn nghe được từng tiếng rít gào vang lên từ tâm linh nằm ở chỗ sâu nhất bên trong đại não.

Sau đó, Miêu Miêu nhìn thấy mẹ.

Lúc này, trạng thái của mẹ vô cùng bất ổn, rõ ràng cô ấy có thể cảm nhận được trong lòng mẹ đang rất thống khổ, nhưng trên khuôn mặt đã bị cải tạo thành con rối của bà vẫn là một mảnh trống rỗng.

Bà chạy thẳng vào phòng giam, bế Miêu Miêu lên, cũng như ngày ấy, khi bà tìm được cô đang nằm bẹp bên cạnh một cái thùng rác trong xó xỉnh bẩn thỉu kia.

Miêu Miêu hốt hoảng hỏi mẹ: "Ba ba đâu? Anh trai đâu? Bọn họ có còn sống hay không?"

Cô ấy cũng không biết từ khi nào mình đã có được bộ phận dây thanh quản để phát ra những âm thanh chính xác như vậy.

Những câu hỏi của cô ấy không được mẹ trả lời, nhưng… thông qua đôi mắt trống rỗng của mẹ, Miêu Miêu lại tìm thấy đáp án cho chính mình.

Bọn họ đã chết...

Kỳ thật bọn họ đã sớm chết đi rồi...

Ý thức trong đầu bọn họ đã sớm tan vỡ trong chuỗi ngày bị tra tấn điên cuồng kia rồi, mà thứ còn lưu lại kia cũng chỉ là hai bộ xác rỗng, không có linh hồn, không biết đáp lại … mà thôi.

Sau đó là ngọn lửa kinh hoàng, ngọn lửa tàn nhẫn cắn nuốt cả địa vực.

Hai mẹ con Miêu Miêu không ngừng bỏ chạy, không ngừng thoát đi.

Tiếng cảnh báo chói tai vang lên từ bốn phương tám hướng, lần lượt từng tên đao phủ vặn vẹo bị tiếng còi ấy gọi tỉnh, phía sau không ngừng truyền đến âm thanh bọn họ hò nhau đuổi giết hai mẹ con cô.

Cô ấy có thể nhìn thấy từng viên đạn xuyên qua lưng mẹ, cũng nhìn thấy những linh kiện và máu thịt bị tổn hại, bị bắn phá thành mảnh nhỏ, liên tiếp rơi xuống.

"Mẹ... Mẹ..."

Cô ấy chỉ biết khóc.

Cô ấy muốn dùng loại năng lực làm cho người ta biến hóa của mình để trợ giúp mẹ, nhưng cô ấy lại không biết nên sử dụng nó ra sao.

Miêu Miêu hiểu, là mình quá ngu ngốc.

Bởi vì trước kia rất nhiều người đều gọi cô ấy là con mèo ngu ngốc, cả ngày không tim không phổi, chỉ biết lúc đói bụng là meo meo kêu loạn muốn cá khô nhỏ để ăn thôi, nhưng đến thời điểm mẹ cần trợ giúp, cô ấy lại không có một chút tác dụng nào.

Hai người bọn họ chạy như vậy hồi lâu, rất lâu, mãi cho đến khi mỏi mệt, kiệt sức, mãi cho đến khi mẹ sức cùng lực kiệt, bà đặt Miêu Miêu vào trong một cái hốc cây, cũng nhét một phong thư vào tay cô ấy, nói với cô ấy rằng, mẹ đi một chút thôi, rất nhanh sẽ trở về đón con, đừng lên tiếng, cũng đừng lộn xộn, hãy sống sót nhé.

Sau đó, mẹ đặt lên mắt Miêu Miêu một nụ hôn.

Mẹ nói, mẹ có thể nghe được tiếng con mèo nhỏ của mẹ nói chuyện, có thể nghe được con mèo nhỏ của mẹ gọi một tiếng “Ma ma”, trong lòng mẹ đã rất vui rồi.

Bởi vì mẹ vẫn luôn muốn có một cô con gái, muốn thiệt nhiều thiệt nhiều những cô con gái đáng yêu, nhưng sau khi sinh anh trai ra, mẹ đã mất đi năng lực sinh dục.

Bởi vậy lúc này, mẹ rất rất vui. Vì ở trong lòng mẹ, từ trước tới giờ, Miêu Miêu vẫn không phải một con thú cưng.

Sau đó, mẹ đi rồi. Miêu Miêu ở lại trong hốc cây kia, sợ hãi mà ôm chặt tấm ảnh chụp, cô ấy có thể nghe được rất nhiều tiếng bước chân không ngừng truyền đến từ bên ngoài.

Nghe được tiếng rít tâm linh do mẹ cô ấy phát ra từ phía xa xa kia.

Nghe được tiếng súng.

Nghe được... âm thanh huyết nhục tan vỡ.

Tới khi Miêu Miêu tỉnh lại, đó là chuyện của rất lâu rất lâu sau đó, cô ấy vẫn vô cùng sợ hãi mà rúc mình trong cái hốc cây kia. Cô ấy không dám nhúc nhích, cô ấy đang chờ mẹ quay lại đón mình, chờ mẹ sẽ làm giống như trước kia, sẽ lén lút thò đầu vào trong hốc cây nọ, vươn tay búng nhẹ lên đầu Miêu Miêu bé nhỏ, cười nói với cô ấy rằng: "Miêu Miêu, về nhà thôi."

Nhưng không có.

Một lần chờ đợi kia kéo dài giống như một thế kỷ.

Miêu Miêu đã đợi cho đến khi gốc cây nọ bị phong hóa, đợi cho đến khi cô ấy có thể rõ ràng nghe được âm thanh của điêu tàn mục nát truyền đến bên tai, đợi cho đến khi những tiếng động “Rào rào” của cành cây gãy đổ ập tới…

Rốt cuộc, cô ấy cũng ngẩng đầu lên, ngưng thần, mở to mắt, trông thấy bầu trời đen kịt, giống như ở nơi này vĩnh viễn chỉ có đêm tối mà thôi, trông thấy những cơn gió màu đen vù vù thổi qua hai má, trông thấy một cái đầu khổng lồ vừa đụng nát cây đại thụ phía xa xa kia.

Sau đó, cô ấy mở ra phong thư mà mình vẫn luôn ôm chặt vào trong lòng.

Miêu Miêu lập tức nhìn thấy bức ảnh chụp gia đình, và trên đó, người một nhà bọn họ đang ở cùng một chỗ với nhau. Cô cũng nhìn thấy con búp bê mèo nhỏ được mẹ tự tay khâu cho mình, còn nhìn thấy hai con cá khô nhỏ đã sấy, món ăn mà cô yêu thích nhất nữa.

"Hình như ta đã... quên chuyện gì đó rồi meo ô..."

"Hình như ta phải đợi một cái gì đó..."

"Đúng rồi! Nơi này là đâu vậy meo ô! Sắc trời đã tối, nếu còn không về nhà, mẹ sẽ lo lắng mất meo ô!"

"Nhà?"

"Nhà ở đâu meo ô?"

...

Những ký ức mất đi kia đã dừng lại ở vùng hoang dã đó.

Miêu Miêu run rẩy không ngừng, hai mắt ứa lệ, cô ấy gắt gao cầm lấy cánh tay Lâm Ân, những giọt nước mắt thật lớn thi nhau rơi xuống đất, tí tách tí tách.

"Mẹ! Mẹ!"

Trong nháy mắt kia, gần như cô ấy đã nổi điên lên, rồi một lần nữa chìm trong hỗn loạn.

Cô ấy quên mất rồi.

Cô ấy đã quên mất chuyện mình không nên quên đi nhất, trong khi ngủ say rồi!

Bởi vì mẹ nói, bà sẽ quay về nơi ấy đón cô đi, cô ấy nên tiếp tục ở lại nơi đó chờ đợi.

Bởi vì khẳng định là một ngày nào đó mẹ sẽ trở về đón Miêu Miêu!

Cô ấy không nên chạy loạn khắp nơi như vậy, cô ấy không nên đi khắp nơi để tìm đường về nhà.

Nếu mẹ trở về không nhìn thấy Miêu Miêu ở trong này, mẹ sẽ vô cùng thương tâm mất!

Bình Luận (0)
Comment