Lâm Ân biết.
Hắn dùng ký ức lúc trước đã mất đi cùng với mô phỏng biến hóa để mang đến cho Miêu Miêu một chút an ủi, nhưng chung quy lại, nó chỉ là một dạng lừa gạt mà thôi...
Là một giấc mộng đẹp đến từ quá khứ.
Hắn cũng hiểu, trốn tránh và những lời nói dối không phải lựa chọn đúng đắn để giúp người ta thoát khỏi đau khổ, nhưng khi đứng trước chân tướng tàn khốc, chúng vẫn là liều thuốc hay duy nhất có thể trợ giúp người ta tạm thời quên đi đau đớn.
Hắn cũng biết nỗi khổ tâm của người mẹ kia khi bà ấy bị buộc phải tạo ra một giấc mộng giả tạo này bằng chú thuật.
Có lẽ trong tương lai, bọn họ còn phải vượt qua một chặng hành trình thật dài trong đêm tối nữa... Nhưng ít nhất tại khoảnh khắc này, chúng ta cũng hi vọng được đắm mình trong quang minh...
【 đinh! Chúc mừng ngươi hoàn thành nhiệm vụ đặc thù, "Miêu" Nhĩ Nương dị thường, ngươi nhận được khen thưởng nhiệm vụ: 2000 tiền khô lâu, 3000 kinh nghiệm, gậy chọc mèo đặc thù x1, phối phương dược tề đặc thù: Dược tề miêu nương
【 đinh! Ngươi đạt tới cấp 26. 】
Lâm Ân không để ý tới âm thanh nhắc nhở của hệ thống vừa truyền đến bên tai, hắn nhắm mắt lại, cố gắng làm bản thân trở nên thật là dịu dàng, tựa như người mẹ bên trong ký ức của Miêu Miêu, để an ủi con mèo nhỏ trong lòng mình.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng cô ấy, nhỏ giọng an ủi bên tai cô ấy. Mãi cho đến khi hiệu quả của nguyền rủa mê man lại một lần nữa ập tới, mãi cho đến khi cô ấy nặng nề chìm vào giấc ngủ say, trên mặt Miêu Miêu vẫn đầy nước mắt, tràn ngập tiều tụy và yếu ớt, giống như một quả cầu thủy tinh bất cứ khi nào cũng có thể tan vỡ đi.
Lâm Ân hít sâu một hơi, hắn lặng lẽ ôm cô ấy lên, đặt xuống chiếc ghế dựa trước quầy, rồi nhẹ nhàng đắp lên thân thể chú mèo nhỏ đáng thương kia một chiếc chăn lông ấm áp.
Cùng với ánh sáng màu trắng không ngừng chớp động, hắn đã giải trừ năng lực mô phỏng biến hóa đối với chính mình, khiến cho bản thân một lần nữa trở về hình dáng ban đầu.
Nhưng hết thảy mọi chuyện còn chưa chấm dứt.
Hắn vừa tàn nhẫn mà dùng sức lật lên vết sẹo khó có thể khép lại trong lòng cô ấy, mà hiện giờ, muốn làm vết thương khép lại, nhất định phải cho cô ấy thấy được hi vọng.
Hắn đã nghĩ ra mình nên làm thế nào rồi, ngay cả khi hành động này không mang đến một cái kết hoàn hảo, thì ít ra, đó cũng là … hi vọng.
"Hệ thống, tiến vào Thị Giới."
Ngay sau đó, cùng với cảm giác bị mãnh liệt hút đi ập đến, ở thời điểm hắn lại một lần nữa mở to mắt, đã cảm nhận được mình vừa xuất hiện bên trong thành thị rộng lớn thuộc Thị Giới rồi.
Hắn mở kênh khu vực ra, lặng lẽ biên tập toàn bộ những gì mình biết thành một đoạn văn dài.
Bởi vì đúng như những gì hắn từng nói với Miêu Miêu, nơi này là thành Hắc Dạ.
Ở nơi này có rất nhiều Dạ Y thiện lương luôn cố gắng tìm kiếm phương pháp cứu chuộc cho những người khác, cũng giống như Bạch Dạ vậy.
Ở nơi này có một đám người tốt bụng nhất thế giới hắc ám.
Lâm Ân biết, nếu chỉ dựa vào lực lượng của chính mình là không đủ, hắn cần mượn dùng lực lượng của mọi người, mượn dùng sự ủng hộ đến từ cộng đồng có chung lý niệm với mình...
Mọi người.
Hắn cũng đưa bức ảnh chụp gia đình kia lên, sau khi kể xong câu chuyện xưa bi thảm mà chân thật ấy, hắn còn viết xuống một đoạn văn cuối cùng.
"Mọi người, tôi không có ước vọng xa vời, không cầu mong mình có thể tìm được một kết cục hoàn mỹ làm người ta hài lòng trong câu chuyện này. Bởi vì có lẽ những con người kia… bọn họ đã chết rồi, cũng có lẽ bọn họ vẫn còn sống... Nhưng ít ra tôi cũng mong muốn ở thời điểm cô bé ấy tỉnh lại, trước mắt sẽ bừng sáng lên một chút hy vọng. Tôi thực sự mong muốn cô bé ấy hiểu được rằng, dù bản thân đang ở bên trong thế giới hắc ám, nhưng vẫn có rất nhiều người nguyện ý trợ giúp cô ấy, nguyện ý cho cô ấy sự thiện lương."
"Cho nên tôi chân thành mong mỏi mọi người có thể tiếp nhận lời ủy thác của cô bé này, có lẽ dù hoàn thành được hay không, cũng chẳng có báo đáp, thậm chí còn là một lần hành động vô ích, nhưng đối với cô bé kia, đây đã là hi vọng duy nhất rồi."
Viết xong một đoạn văn cuối cùng này, thật lâu sau, Lâm Ân mới quyết định gửi nó ra ngoài, công bố trên kênh khu vực, công bố khắp thành Hắc Dạ.
Hắn cũng không biết … lời kêu gọi này của mình có thể nhận được sự chú ý của mọi người hay không, cũng không biết giọng nói của mình có thể truyền đến tai những người khác hay không…
Nhưng ít ra… Hắn cũng hi vọng.
Sau khi lặng lẽ chờ đợi một lát, Lâm Ân hít sâu một hơi, bật ra một nụ cười khổ, rồi lắc lắc đầu.
Hắn biết, có lẽ hắn đã quá mức đề cao bản thân rồi.
Mỗi một Dạ Y đều có nhiệm vụ của chính mình, mỗi người đều có cuộc sống và công tác riêng biệt.
Có lẽ chỉ trong nháy mắt thôi, đoạn văn dài hắn vừa phát lên sẽ bị bao phủ bởi hàng đống những mẩu tin khác, rồi nhẹ nhàng trôi đi giữa dòng…
Nhưng ít ra, hắn thực sự hy vọng sẽ có người đáp lại, dù chỉ một người thôi cũng được...
"Đi trả lại cuốn sách trước vậy."
Hắn quay đầu, nhìn thoáng qua tòa thành Hắc Dạ bên trong Thị Giới này một cái cuối cùng trước khi thân thể chậm rãi trở nên ảm đạm. Nhưng hắn lại không chú ý tới… ngay tại khoảnh khắc hắn rời khỏi Thị Giới kia, đột nhiên kênh cá nhân của hắn thoáng chớp động một cái.
Giống như phía trên bầu trời đêm hắc ám trước mắt, đột nhiên lóe lên một tia sáng không thể tìm ra ngọn nguồn.
Sau đó, là người thứ hai…
Người thứ ba…
Người thứ tư...
Mãi cho đến kia những điểm sáng ấy không ngừng bùng lên, làm cho cả kênh cá nhân của hắn sáng rực như ban ngày.
...
Cũng không biết đã ngủ bao lâu, Miêu Miêu có chút mơ màng mở mắt ra trên chiếc ghế dựa êm ái.
Lúc này đã là sáng sớm ngày thứ hai, nhưng ở bên trong thành Hắc Dạ, ở bên trong thế giới hắc ám này, ngoài cửa sổ vẫn là một mảnh hắc ám tĩnh lặng, như đêm đen vĩnh hằng.
Bởi vì nơi đây vốn là địa ngục, là không có ban ngày.
Không có mặt trời, không có ánh trăng, không có những vì sao lấp lánh.
Quang mang của chúng không thể xuyên thấu tầng mây dày đặc ngoài kia, không thể rơi xuống mảnh đại địa bị nguyền rủa này.