Dị Giới Dược Tề Sư (Bản Dịch)

Chương 555 - Chương 555: Bác Sĩ Ca Ca Thân Ái!

Chương 555: Bác Sĩ Ca Ca Thân Ái! Chương 555: Bác Sĩ Ca Ca Thân Ái!

Miêu Miêu kinh ngạc ngồi dậy, nhìn chiếc chăn lông trên người, cũng nhìn xuống bộ móng vuốt của mình.

"Quả nhiên đó là một giấc mộng meo..."

Cô ấy vẫn giữ nguyên hình dáng của trước kia.

Cô ấy không phải là con mèo nhỏ trong ký ức của thật lâu lúc trước, ký ức gần như đã bị chính bản thân cô quên lãng đi rồi.

Giống như hết thảy những chuyện vừa phát sinh vào tối hôm qua kia đều không phải sự thật…

Cô ấy có chút ngây ngô đứng lên, trống rỗng mà ngẩng đầu nhìn gian đại sảnh quen thuộc của bệnh viện.

Nhưng lần này, Miêu Miêu không hề quên đi những chuyện đã từng xảy ra lúc trước. Những ký ức máu chảy đầm đìa kia vẫn ghi khắc rõ ràng trong tâm trí của cô.

"Mẹ đâu rồi..." Cô ấy nỉ non một tiếng, rồi vòng tay ôm lấy người mình, tựa như mẹ vừa mới ôm cô ấy… nhưng bóng người dịu dàng vừa xuất hiện giữa quầng sáng màu trắng tối hôm qua kia, đã tan biến đi rồi.

Đó là ảo giác ư?

Nhưng rõ ràng là cô ấy có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người mẹ mình mà?

"Bác sĩ ca ca đâu rồi..." Miêu Miêu cúi đầu, dùng sức mà nắm chặt móng vuốt.

Bác sĩ ca ca cũng tan biến rồi sao?

Lại chỉ còn lại một mình Miêu Miêu thôi hả?

Chẳng lẽ tất cả những chuyện vừa rồi đều là giả?

Nhưng rõ ràng bác sĩ ca ca từng nói, hắn sẽ tiếp nhận lời ủy thác của Miêu Miêu, hắn sẽ cùng Miêu Miêu đi tìm mẹ.

Chẳng lẽ những lời nói ấy cũng là mộng sao?

Nhưng mà...

Không sao cả...

Cô ấy dùng sức vươn móng vuốt tới, cố gắng xoa xoa khóe mắt ướt át của mình, rồi cẩn thận ngồi xuống đất, nhẹ nhàng nhặt từng bức ảnh chụp dưới kia lên.

Cô ấy nhìn chúng đã khôi phục trở lại, thành những tấm ảnh gia đình hạnh phúc ngày xưa kia, trong lòng vô cùng kinh ngạc.

Hồi lâu sau đó, Miêu Miêu cúi đầu, cô ấy ôm chặt những tấm ảnh chụp kia giống như đang nâng niu những món bảo vật mà mình trân quý nhất, rồi cẩn thận bỏ chúng vào bên trong một cái bì thư.

Còn có cá khô nhỏ của Miêu Miêu, bạc hà của Miêu Miêu, búp bê của Miêu Miêu nữa… cô ấy cẩn thận bỏ tất cả những di vật mà mẹ đã để lại cho mình vào chiếc túi xác, đeo nó lên người, dùng sức mà đội chiếc mũ xuống.

Làm xong những chuyện này, Miêu Miêu quay đầu, hướng đôi mắt mịt mù đầy sương của mình tới, chăm chú nhìn vào quầy lễ tân và dãy hành lang thật dài trước mắt.

Cô ấy vẫn đang chờ đợi và ước mong, không biết mẹ có đột nhiên mở cửa ra, đi tới rồi nở nụ cười với cô ấy hay không?

Hoặc là vị đại ca ca kia có thể đi tới, vươn tay xoa xoa đầu rồi giữ cô ấy ở lại hay không?

Nhưng không có.

Xung quanh đều là một mảnh tối tăm u ám, im lặng không có một tiếng người.

"Chắc bác sĩ ca ca cũng trở về nghỉ ngơi rồi..." Cô ấy thấp giọng nói, sau đó lại dùng lực mà lắc đầu, nhanh chóng ném đi vài giọt trong suốt trên khóe mắt, cố gắng ép mình phải nở một nụ cười cởi mở.

Không thể tiếp tục đắm mình trong đau khổ nữa.

Miêu Miêu cũng phải học người ta trở nên kiên cường thôi.

Bởi vì Miêu Miêu đã sớm không còn là một đứa nhỏ nữa.

Miêu Miêu cũng là một chú mèo lớn sống qua mấy thế kỷ rồi mà.

Đâu còn cần người khác an ủi nữa?

Miêu Miêu cũng nên học được cách tự dựa vào bản thân mình mà đi tìm mẹ thôi.

Cô ấy dùng sức bò lên ghế dựa, cầm chiếc bút lông chim trên bàn, ghé sát xuống, xiêu xiêu vẹo vẹo viết một lá thư.

【 Bác sĩ ca ca thân ái. 】

【 Miêu Miêu tỉnh lại rồi, nhưng không tìm được bác sĩ ca ca, cũng không biết anh đang ở nơi nào, cho nên rất tiếc vì không trực tiếp gặp mặt được để nói với anh một lời cảm tạ. 】

【 Nhưng Miêu Miêu vẫn muốn cảm ơn anh, anh đã giúp Miêu Miêu nhớ lại chuyện cực kỳ quan trọng mà Miêu Miêu đã quên đi mất. Miêu Miêu cũng quyết định rồi, Miêu Miêu phải đi về nơi đó, tiếp tục chờ mẹ, nhưng xin anh đừng lo lắng, về sau Miêu Miêu sẽ liên tục viết thư gửi cho anh. Nếu mẹ trở về đón Miêu Miêu, Miêu Miêu sẽ dẫn mẹ đi gặp anh. 】

【 cho nên Miêu Miêu phải đi, xin hãy tha thứ vì Miêu Miêu rời đi mà không từ biệt. Lời cuối cùng, Miêu Miêu muốn nói rằng, ca ca là một người rất tốt, nhưng về sau, ca ca đừng nên lấy cá mặn tới dụ dỗ Miêu Miêu. 】

【 Thứ Miêu Miêu không thích ăn nhất chính là cá mặn ~】

Viết xong, cô ấy lại theo thói quen vươn tay tới, lưu lại tển trang giấy một dấu hoa mai, rồi nở nụ cười mà hai mắt đẫm lệ, cõng cái túi xách lên lưng, nhảy xuống ghế dựa, nhẹ nhàng xoay mở cửa phòng, và cúi đầu, lầm lũi đi từng bước rời khỏi cánh cửa của bệnh viện dưới một mảnh hắc ám dày đặc bên ngoài.

Xung quanh là một mảnh yên tĩnh và hắc ám, không có một tiếng người, ngay cả những người đi ngang qua mà lúc trước, cô ấy vẫn nhìn thấy trên con đường này, cũng trở nên quạnh quẽ đến lạ.

Gần như xung quanh là một mảnh trống rỗng, chỉ có duy nhất một chú mèo cô đơn.

Kỳ thật trước kia, Miêu Miêu cũng lưu lạc rất lâu rồi.

Là trước khi gặp được người một nhà của mẹ, Miêu Miêu vốn là một chú mèo lang thang.

Có lẽ vận mệnh vốn sắp đặp như thế, có lẽ Miêu Miêu đã được định sẵn từ trước rồi, loay hoay đi một vòng, cuối cùng vẫn là một chú mèo hoang.

Nhưng... Vì sao Miêu Miêu lại cảm nhận được cõi lòng chua xót chứ? Vì sao trong lòng không hề muốn tiếp tục sống kiếp lang thang?

Cô ấy cúi đầu, bước chân càng ngày càng chậm.

Dường như trong chuyến hành trình lẻ loi bên trong hắc ám của chú mèo cô độc ấy, người ta có thể mơ hồ trông thấy rất nhiều những giọt nước trong suốt, không ngừng rơi xuống mặt đất kia.

Miêu Miêu cũng không biết vì sao mình lại khóc, có lẽ... Có lẽ cát bụi bay vào mắt rồi?

Dù cô ấy đã cố gắng ép mình không được suy nghĩ nữa, nhưng lại không thể ngăn cản được chính mình cứ nhớ đến những lời vị bác sĩ ca ca kia nói vào ngày hôm qua:

"Vô luận như thế nào, cô cũng phải sống sót, đừng để thứ hi vọng do mẹ cô khó khăn lắm mới ban tặng được cho cô đều bị lãng phí đi. Dù nơi này là thế giới hắc ám, tôi dám chắc rằng cô vẫn có thể tìm được một nhóm người thiện lương nguyện ý yêu thương cô."

"Đương nhiên là thật, bởi vì nơi này chính là quần tinh dưới thành Hắc Dạ, còn những Dạ Y nguyện ý trợ giúp cô đang trải rộng khắp cả thế giới hắc ám đó!"

"Nếu khó chịu, cứ khóc ra đi. Ở nơi này, sẽ không có ai gây thương tổn tới cô nữa, nếu những kẻ kia dám đến, anh đây sẽ giết tất cả bọn họ!"

Rốt cuộc, Miêu Miêu đã ngừng lại, rồi không thể kiềm nén nổi nữa, cô ấy ngồi xổm xuống đất, che mặt khóc òa lên.

Bình Luận (0)
Comment