Dị Giới Dược Tề Sư (Bản Dịch)

Chương 556 - Chương 556: Miêu Miêu Nguyện Ý!!!

Chương 556: Miêu Miêu Nguyện Ý!!! Chương 556: Miêu Miêu Nguyện Ý!!!

Cô ấy thật sự rất muốn, rất muốn hung hăng mà mắng cho mình một trận, cũng như hung hăng giáng cho chính mình một cái bạt tai.

Vì sao ngươi không thể học được cách kiên cường chứ?

Ngươi khóc cái gì đây?

Ngươi không còn là con mèo nhỏ của trước kia nữa, hiện giờ ngươi đã sớm trở thành một con quái vật làm cho người ta sợ hãi dưới địa ngục rồi, ngươi nên học được cách tự mình đi giải quyết tất cả mọi chuyện.

Ngươi nên... nên...

Cô ấy dùng sức mà đè nén tiếng khóc của mình xuống, cũng đè nén nước mắt của mình lại.

Cô ấy cuộn mình, ôm đầu ngồi ở chỗ kia, cố gắng giảm âm thanh trong miệng mình xuống thấp nhất có thể, lại cố gắng áp bức những xúc cảm vừa dâng lên trong lòng, cứ vậy mà lặng lẽ gặm nhấm tâm tình của bản thân trong bóng tối mênh mông vô bờ bến.

Nhưng Miêu Miêu lại không có chú ý tới… ngay lúc này, ở phía sau lưng cô ấy, bên trong mảnh hắc ám mơ hồ kia, từng ngọn đèn dầu lần lượt sáng lên giống như những ngôi sao vừa được thắp trên bầu trời thăm thẳm.

Dường như bên dưới những ngọn đèn thấp thoáng ấy, có bóng của một người, mơ hồ không rõ, nhưng lại có cảm giác đối phương đang ở gần trong gang tấc.

Mãi cho đến khi Miêu Miêu nghe được giọng nói quen thuộc, mang theo một chút bông đùa truyền đến từ phía sau: "Ai! Miêu Miêu! Con mèo rúc trong góc khóc nhè thì không phải là con mèo ngoan đâu nhé!"

Miêu Miêu vốn đang khóc nức nở, lập tức giật mình, rồi chậm rãi ngẩng đầu lên, trong ánh mắt đầy những giọt lệ ẩm ướt và vẻ mờ mịt bất ngờ: "Ai..."

Cô ấy kinh ngạc quay đầu nhìn qua.

Trong nháy mắt ấy, một cơn gió nhẹ thổi tới.

Miêu Miêu nhìn thấy một thiếu niên đang cầm chiếc mặt nạ mỏ chim trong tay, lặng lẽ đứng trên con đường hắc ám lộng gió kia.

Miêu Miêu cũng nhìn thấy phía sau lưng hắn, là một nhóm Dạ Y đeo mặt nạ mỏ chim kia xếp thành một hàng dài, liếc mắt cũng không thể nhìn thấy cuối.

Là hàng trăm hàng ngàn, là hàng ngàn hàng vạn Dạ Y. Bọn họ cầm một ngọn đèn dầu trên tay, những điểm sáng liên miên bất tận đó đã gần như chiếu sáng cả con đường hắc ám trước mắt cô.

Lâm Ân mỉm cười, hắn vươn tay về phía cô ấy, rồi giơ ngón tay cái lên, hô lớn: "Miêu Miêu! Em đã quên những lời đại ca ca vừa nói với em đêm qua rồi sao? Nơi này chính là thành Hắc Dạ! Và những Dạ Y nguyện ý trợ giúp em còn trải rộng khắp cả thế giới hắc ám này nha!"

Âm thanh hào sảng ấy không ngừng vang lên, hết lần này đến lần khác cứ một mực quanh quẩn trên con đường, cũng hết lần này đến lần khác cứ một mực quanh quẩn bên tai Miêu Miêu.

Cũng chính tại khoảnh khắc này, toàn bộ những Dạ Y đang đứng trên con đường trước mắt, đều tháo chiếc mặt nạ mỏ chim trên đầu mình xuống, để lộ ra nụ cười ấm áp với Miêu Miêu, sau đó, ai nấy đều… giơ ngón tay cái lên với cô.

Những người này rất khác nhau, họ đến từ những chủng tộc khác biệt, đến từ những thế giới khác biệt, bọn họ có gương mặt khác biệt, có màu da và những đặc điểm khác biệt, nhưng bọn họ lại có điểm giống nhau duy nhất…

Tất cả đều là Dạ Y đến từ thành Hắc Dạ.

Cơn gió vù vù thổi, cuốn bay vành nón của Miêu Miêu.

Miêu Miêu kinh ngạc đưa mắt nhìn một màn nọ, nhìn từng gương mặt hiền hòa hiện ra bên dưới ánh sáng đến từ những ngọn đèn dầu liên miên không dứt kia.

Tại khoảnh khắc ấy, trong lòng cô bé vô cùng kích động, nước mắt cũng đột phá vòng kiểm soát, ào ào tuôn rơi.

Miêu Miêu run rẩy, ngồi yên tại chỗ, cố gắng ngăn không cho mình bật ra một tiếng nức nở, hàng lông mày chợt rủ xuống, nước mũi và nước mắt không thể ngăn cản được, cứ một mực tuôn rơi.

Bác sĩ ca ca...

Và mọi người...

Mọi người...

"Miêu Miêu!" Lâm Ân hướng về phía cô ấy, hô lớn một hơi: "Em còn nhớ về lời ủy thác mà ngày hôm qua ca ca từng nói với em không? Tất cả mọi người đã biết chuyện rồi! Cho nên Miêu Miêu à, em hãy nói cho mọi người biết đi, em có nguyện ý gửi gắm hy vọng của mình cho mọi người hay không?"

Miêu Miêu lại dùng sức ngăn không cho mình tiếp tục rơi lệ nữa, nhưng những cảm xúc đang rối ren trong lòng thực sự không thể áp chế được.

"Em... Miêu Miêu... Miêu Miêu..."

Lâm Ân đặt hai tay lên miệng hô lớn: "Em có nguyện ý hay không? Miêu Miêu!"

Rốt cuộc, Miêu Miêu cũng dùng sức nhắm chặt hai mắt lại, vừa bật khóc lớn vừa dồn hết xúc cảm trong lòng, hô lên câu nói đối với tất cả những Dạ Y thiện lương kia, đối với toàn bộ những ngọn đèn dầu đang chiếu sáng cả con đường này: "Miêu Miêu... Miêu Miêu nguyện ý!"

"Miêu Miêu xin nhờ mọi người, xin nhờ mọi người hãy tiếp nhận ủy thác của Miêu Miêu đi! Xin nhờ mọi người hãy trợ giúp Miêu Miêu tìm được mẹ và người nhà, Miêu Miêu..."

"Miêu Miêu nguyện ý!"

Lời nói mang theo tiếng khóc nức nở, gần như cô bé đã dồn hết sức để bật ra câu nói ấy rồi, khiến cho âm thanh khàn khàn chứa đầy tình cảm nọ trực tiếp vang lên khắp cả con đường.

Trên mặt Lâm Ân cũng lộ ra nụ cười vui mừng.

Ngay một giây tiếp theo, toàn bộ những Dạ Y đang có mặt tại đây cũng đồng thanh đáp lại lời ủy thác của Miêu Miêu bằng giọng nói đầy thiện ý.

"Chúng ta tiếp nhận ủy thác của cô!"

"Chúng ta tiếp nhận ủy thác của cô!"

Những âm thanh dồn dập nối liền không dứt ấy, gần như đã hội tụ thành một cơn sóng cuốn bay hết hắc ám trên con đường kia.

Phía trên tòa tháp cao xa xa, Bạch Dạ với mái tóc màu xám tro, cũng mỉm cười nhìn xuống những ngọn đèn dầu phủ kín bên dưới, nghe âm thanh đầy kiên định của nhóm Dạ Y kia truyền đến nơi này. Ông ấy cũng vui mừng vươn tay lên, bỏ chiếc mũ phớt cao trên đầu mình xuống, trầm ấm nói: "Tôi cũng tiếp nhận ủy thác của cô."

...

Bên trong đại sảnh hắc ám dưới lòng đất sâu thẳm, thông qua hình ảnh được truyền trở lại, Thiên Sứ Treo Ngược Mình có chút dở khóc dở cười nhìn dải sáng dài hiện lên trên con đường trước mặt.

"Người kia thật là..."

Phải biết rằng, từ sau khi Lâm Ân đưa thông tin lên kênh khu vực kể về câu chuyện thật dài của chú mèo nhỏ nọ, bà đã một mực theo dõi những diễn biến tiếp theo của hắn rồi.

Hắn đã dùng cả một buổi tối, để đi tới từng ngôi nhà, gõ cửa phòng của từng vị Dạ Y trong thành Hắc Dạ, chỉ hi vọng có thể xin bọn họ một chút thời gian, mời bọn họ đi một chuyến đến con đường này vào buổi sáng hôm sau.

Hắn đến từng nhà một mực cúi đầu khom lưng cầu khẩn bọn họ, lại đến từng nhà một mang theo lòng cảm ơn chân thành nhất đối với vị chủ nhân bên trong.

Mà mục đích của hắn lại rất đơn giản, hắn muốn một lần nữa nhen nhóm lên tia hy vọng trong lòng con mèo nhỏ mà bản thân chỉ mới gặp mặt duy nhất một lần.

Bình Luận (0)
Comment