Cô ấy có chút gian nan, dừng ánh mắt trống rỗng, rời khỏi giường, dựng người dậy rồi chậm rãi dùng những sợi tơ nâng mình lơ lửng trên hư không.
Ngay dưới cái nhìn chăm chú đầy tò mò của Lâm Ân, mũi chân cô ấy nhẹ nhàng rơi xuống đất, sau đó là gót chân, cuối cùng là cả cơ thể vững vàng đứng trên tấm thảm.
Nhưng ngay tại thời điểm Lâm Ân có chút kinh ngạc cho rằng… có phải tâm linh kích thích đã kết thúc rồi hay không, thì hai chân của Hắc Huyền Nguyệt lại run lên, rồi gần như theo bản năng, cô ấy chống hai bàn tay lên chiếc ghế dựa.
【 đinh! Độ oán niệm của Hắc Huyền Nguyệt đối với ngươi +1】
Lâm Ân: "..."
Hắc Huyền Nguyệt ngồi xuống, im lặng đưa ngón tay tới, trên đầu ngón tay chậm rãi xuất hiện một cái pháp trận chú thuật lơ lửng màu tím.
Cô ấy đưa tay bên trong, nhanh chóng lấy ra một cái rương nhỏ nhắn có khắc hoa văn tinh tế theo phong cách cổ xưa.
Cùm cụp —— Hai bàn tay tao nhã mà nhẹ nhàng mở cái rương kia ra.
Chỉ thấy bên trong cái rương nhỏ này có đặt tám khối tinh thể năng lượng ngưng kết tản ra quầng sáng màu lam, bên ngoài lớp kết tinh ấy còn quấn lấy một cái xác ngoài bằng kim loại hình chữ thập hoa lệ.
Hiển nhiên, thứ này đúng là khối năng lượng dùng để bổ sung cho Hắc Huyền Nguyệt, ngoại trừ dây cót.
Cô ấy lặng lẽ dùng khăn tay, cầm lấy một khối trong đó, khối năng lượng hình lập phương tản ra một luồng ánh sáng mỹ lệ mà lạnh lẽo trong phòng.
"Đây là cái gì?" Lâm Ân kinh ngạc hỏi.
Hắc Huyền Nguyệt lặng lẽ nói: "Lập phương bổ sung năng lượng."
Lâm Ân trố mắt nói: "Không phải cô là con rối dây cót sao?"
Hắc Huyền Nguyệt nhắm hai mắt lại, hai tay chậm rãi mở ra, cùng với một mảnh chú thuật màu tím truyền tới, mái tóc dài màu bạc bay lên, khối năng lượng kia chậm rãi bay lơ lửng giữa hai tay cô ấy.
"Dây cót chỉ là một loại phương thức bổ sung năng lượng của tôi thôi."
Nói xong, cô ấy cũng không giải thích thêm nữa, bắt đầu chuyên tâm hút năng lượng từ bên trong ra ngoài.
Nhưng ngay trong nháy mắt khi cô ấy muốn hút năng lượng ra, lại nghe một tiếng “Răng rắc” vang lên.
Đột nhiên khối năng lượng nọ rung lên một cái, rồi trực tiếp vỡ vụn thành hàng đống mảnh nhỏ, rơi xuống đùi Hắc Huyền Nguyệt.
"..."
"..."
Hắc Huyền Nguyệt mở to mắt, có chút kinh ngạc nhìn đống năng lượng kết tinh đã vỡ vụn rơi đầy đất kia.
Sau khi sững sờ vài giây, cô ấy lại vươn ngón tay tới, cầm một mảnh nhỏ lên, có chút trống rỗng chăm chú nhìn vào nó.
Dưới cái nhìn chăm chú đầy tò mò của Lâm Ân, trước mắt hắn cũng lập tức hiện ra nội dung giới thiệu về mảnh nhỏ ấy.
【 Mảnh nhỏ thủy tinh được ngụy trang thành lập phương năng lượng x1】
Lâm Ân trố mắt nói: "Không phải đây là thủy tinh sao?"
Hắc Huyền Nguyệt khẽ nhíu mày.
Sau đó, ánh mắt cô ấy lập tức rơi vào những khối tinh thể còn lại bên trong chiếc rương nhỏ kia. Cô ấy vươn tay, cầm lên khối kết tinh thứ hai, nhưng lần này, chỉ vừa chạm một cái…
Răng rắc ——không cần phải nghi ngờ gì, đúng là trên bề mặt khối tinh thể nọ cũng xuất hiện vết rạn rồi.
Ánh mắt Hắc Huyền Nguyệt chuyển thành trống rỗng.
Mà gần như cùng thời điểm đó, từ bên trong cái rương kia, đột nhiên vang lên một tiếng “Cùm cụp”, rất giống âm thanh phát ra khi một loại trang bị nào đó vừa được kích hoạt.
Sau đó, trong rương truyền đến một giọng nói vô cùng quen thuộc với Lâm Ân: "Con gái ngoan, không cần thử nữa đâu, trước khi con rời đi, mẹ đã tráo đổi toàn bộ lập phương năng lượng của con rồi. Ây cha, loại chuyện này thật là hao tổn tâm trí mà. Nếu lập phương năng lượng bị hoán đổi hết rồi, thì con nên làm như thế nào để bổ sung năng lượng đây?"
"À! Đúng rồi! Hình như trong rương vẫn còn dây cót đó!"
"Nhờ Lâm Ân lên dây cót cho con đi, không phải là được rồi sao? Con nói xem, có phải hay không nào?"
Giọng nói của phu nhân con rối không ngừng quanh quẩn trong phòng.
"..."
"..."
Bầu không khí xung quanh lại nhanh chóng rơi vào một loại yên tĩnh quỷ dị.
Một giọt mồ hôi lạnh chậm rãi chảy từ sau cổ Lâm Ân, chạy thẳng xuống đỉa thắt lưng.
Mà Hắc Huyền Nguyệt vẫn duy trì vẻ mặt trống rỗng vừa nãy, ánh mắt cứ một mực nhìn chằm chằm vào cái rương đang đặt trên đùi mình, thứ đã bị mẹ cô ấy trực tiếp động tay động chân kia vào, giống như một con rối bình thường, vốn không hề có đặc thù sinh mệnh.
Hồi lâu sau, Lâm Ân khụ khụ hai tiếng, trên mặt toát mồ hôi nói: "Là bị phu nhân đánh tráo rồi hả?"
Hắc Huyền Nguyệt nhắm lại mắt, máy móc nói: "Đúng vậy."
Lâm Ân có chút mất tự nhiên nói: "Hiện giờ, năng lượng trong cơ thể cô còn lại bao nhiêu? Có cấp bách lắm không?"
Hắc Huyền Nguyệt không hề đáp lại, chỉ lặng lẽ ngồi ở chỗ kia, hai chân khép chặt, hai bàn tay đặt lên đùi, tựa như trong đầu cô ấy đang phát sinh một hồi dao động tư duy vô cùng kịch liệt.
Hồi lâu sau, cô ấy nâng cằm lên, đậy cái rương kia lại, thân thể từ từ bay lơ lửng như thế không có một chút sức nặng nào, bên trong con ngươi tối đen đang phản chiếu gương mặt của Lâm Ân.
"Ta cần rất nhiều năng lượng để áp chế ảnh hưởng tiêu cực trên phương diện tâm linh của mình, dựa theo quy định ghi rõ bên trong hiệp nghị thuê mướn, chủ nhân có trách nhiệm trợ giúp bổ sung năng lượng cho con rối chiến đấu, nếu không về sau này, ta sẽ không thể tiếp tục thực hiện nghĩa vụ bảo vệ đối với thân chủ được nữa."
Mặc dù bản thân đang chịu ảnh hưởng cực lớn do tâm linh bị trùng kích, nhưng trên mặt cô ấy vẫn duy trì vẻ mặt bình tĩnh mà máy móc như cũ.
Nếu đổi lại là một người bình thường khác, chỉ sợ hiện giờ đối phương đã mất đi vẻ linh hoạt bình thường rồi.
Cô ấy vươn năm ngón tay tới, những sợi tơ vốn đang khống chế Lâm Ân kia lập tức "Soạt soạt soạt" mà biến mất ngay trong không khí.
Lâm Ân vừa lấy lại được tự do.
Hắc Huyền Nguyệt đưa mắt nhìn hắn một cái, rồi ngay sau đó, bộ thân thể vốn đang lơ lửng trên không trung của cô ấy, lại chậm rãi đưa lưng về phía hắn, rồi quỳ xuống phía trên chiếc giường mềm mại kia.
Cô ấy nhắm mắt xuống, đặt hai tay lên đùi, hướng phía sau lưng mình về phía Lâm Ân, tư thế vô cùng đoan trang mà tao nhã.
"Xin hãy bắt đầu đi, thưa chủ nhân."