Dị Giới Dược Tề Sư (Bản Dịch)

Chương 615 - Chương 615: Thân Nhân Gặp Lại, Không Được Chạy!

Chương 615: Thân Nhân Gặp Lại, Không Được Chạy! Chương 615: Thân Nhân Gặp Lại, Không Được Chạy!

Nhưng Lâm Ân là nhân vật thế nào chứ?

Gần như trong nháy mắt khi cái đầu gối kia nâng lên, Lâm Ân đã dùng tốc độ còn nhanh hơn đối phương, để giáng cho đối phương một đòn Liêu Âm Thối rồi.

Phanh ——

Cùng với âm thanh do một thứ vật phẩm nào đó vừa vỡ vụn vang lên, lực đạo thật lớn trực tiếp huých cho toàn bộ ruột và nội tạng ở bên trong ổ bụng "Ào ào ào" bay cao, sau đó lại "Rào rào rào" một lần nữa rơi xuống dưới.

"..."

"..."

【 đinh! Độ sợ hãi của huyết nhục du hồn đối với ngươi +10】

Lâm Ân nheo mắt lại, rồi không chút do dự, một tay đã vươn tới, túm lấy cạp quần của huyết nhục du hồn, trực tiếp xách nửa người dưới của nó lên, nói: "Quả nhiên, chủ nhân không ở nhà, nơi này sẽ lập tức biến thành địa bàn của đám ác hồn tử linh. Nói, chúng mày đã ở trong này bao lâu rồi? Nếu hôm nay chúng mày không nói ra, tao sẽ cho chúng mày nở hoa!"

Rõ ràng là nửa người kia vừa run rẩy, sau đó, một đoạn ruột không ngừng lắc lắc lư lư từ từ dựng thẳng lên.

"Nói!"

Phanh —— Lâm Ân không nói hai lời lại lên gối.

Ruột và thận đang yên vị ở thắt lưng của con huyết nhục du hồn nọ lập tức "Ào ào ào" nảy lên rồi “Rầm rầm rầm” rơi xuống dưới.

【 đinh! Độ sợ hãi của huyết nhục du hồn đối với ngươi +20】

Ở thời điểm Lâm Ân đang đứng bên này tiến hành thẩm vấn nửa người dưới kia, hắn lại không hề chú ý tới một điều kỳ lạ. Dường như bên trong dãy hành lang hắc ám đằng sau kia, có một loại sinh vật không biết đang từ từ nhúc nhích dưới đất, chậm rãi tới gần hắn. Nó giống như một gã thợ săn đang ẩn mình trong bóng tối, rồi lặng yên không một tiếng động tới gần con mồi, sát khí phun ra.

Một mét.

Hai mét.

Có vẻ như Lâm Ân vẫn không hề chú ý đến nó - thứ sinh vật màu đỏ như máu, đang nhúc nhích dưới bóng trăng bên trong hắc ám kia.

Ngay tại khoảnh khắc nọ, đột nhiên một luồng huyết ảnh chợt lóe mà qua, mang theo từng luồng gió tanh bay tới.

"Hoa lạp lạp" —— Đó là một cái lưỡi thật to đang điên cuồng mấp máy bên trong vùng hắc ám sau lưng.

Chỉ trong giây lát sau, nó đã nổ bắn tới vị trí rất gần, cách Lâm Ân không đầy hai mét. Đến đây, đột nhiên phía cuối đầu lưỡi mở ra, bên trong xuất hiện thật nhiều cái đầu lưỡi với hàm răng sắc bén như gai ngược, giống hệt một con búp bê Matryoshka.

Nhưng ngay trong khoảnh khắc nó chuẩn bị tiếp cận, muốn cắn một tiếng trực tiếp xử lý luôn Lâm Ân, thì bỗng nhiên thân thể nó lại khựng lại, như vừa đứng hình tại chỗ.

Chỉ thấy bên trong vùng hắc ám nọ, chợt xuất hiện rất nhiều sợi tơ trong suốt long lanh. Cũng không biết chúng đã tồn tại ở nơi đó từ khi nào rồi, nhưng ở thời điểm xuất hiện, những sợi tơ kia đã trói chặt lấy phần thân của cái lưỡi nọ, rồi đột nhiên siết chặt lại, trực tiếp trói chết nó tại chỗ.

Vào thời điểm này, thân thể tiểu thư con rối lập tức tản ra một vầng sáng nhàn nhạt, trên ngón tay cô đang quấn quanh những sợi tơ tinh tế, còn bên trong con ngươi lại tản ra quầng sáng mỹ tuyệt nhân hoàn [1].

[1] : người đẹp nhất thế gian.

Hiển nhiên, tiểu thư con rối đã sớm phát hiện ra kẻ thợ săn đang ẩn mình bên trong hắc ám rồi.

Hơn nữa, là một người theo chủ nghĩa cơ hội, thứ tiểu thư con rối am hiểu nhất chính là giăng bẫy trước, sau đó chờ địch nhân tự chui vào bên trong.

"Tê —— tê —— " Cái lưỡi phẫn nộ phun phì phì, phát ra âm thanh cực kỳ khủng bố.

Lâm Ân vừa nghe được âm thanh này, đã vội vàng quay đầu lại. Sau đó, hắn lập tức nhìn thấy sinh vật đột nhiên đi tới tập kích mình, đã bị tiểu thư con rối chế phục kia.

"Tiểu Bảo Bối?!" Hắn khiếp sợ vạn phần nói.

Mà đầu lưỡi lớn vốn đang nổi giận đùng đùng, vừa phun phì phì vừa liều mạng giãy giụa, cũng lập tức nghe được giọng nói của hắn. Toàn thân nó ầm ầm chấn động, thân thể trở nên cứng đờ, vội vàng hướng về phía tồn tại đeo mặt nạ mỏ chim trước mặt.

"Là ta nha!" Lâm Ân mừng rỡ vô cùng, vội vàng tháo xuống chiếc mặt nạ mỏ chim của mình, để lộ ra khuôn mặt đẹp trai quen thuộc.

"Có nhớ ta không nào? Là tên học đồ ngày nào cũng cho ngươi ăn cơm đó!"

"..."

"..."

Xung quanh lập tức rơi vào một mảnh yên tĩnh.

Cái đầu lưỡi lớn kia vẫn ngây dại mà sững sờ đứng nguyên tại chỗ, giống như vừa bị người ta thi triển pháp thuật thời gian ngưng lại vậy.

Trong nháy mắt sau đó, đột nhiên cái đầu lưỡi lớn ấy hành động, gần như nó đã bộc phát ra lực lượng vô cùng mạnh mẽ, hiếm thấy trong cuộc đời mình. Rất nhanh, mặt ngoài thân thể của nó lập tức xuất hiện tầng tầng da chết. Rồi như thể ve sầu lột xác, nó trực tiếp thoát khỏi những sợi tơ đang ràng buộc mình.

Và không chút do dự, như vừa gặp phải ôn thần, (ΩДΩ) nó lập tức dùng một loại tốc độ khó có thể tưởng tượng nổi, để "Vèo vèo vèo" chạy thẳng về phía hậu viện.

Trên đầu Lâm Ân nổi lên một đống dấu hỏi "???"

"Đuổi!"

Không chút do dự, hắn nhanh chóng xoay người, vội vàng đuổi theo đầu lưỡi lớn, chạy băng băng tới hậu viện.

Một tay xốc tấm rèm vải trước mắt lên, chỉ thấy những cái đầu lưỡi đã phân tách nhau ra, rời khỏi hầm ngầm bên dưới từ trước, đang dùng một loại tốc độ khó có thể tưởng tượng nổi, để nhanh chóng rời khỏi những gian phòng khác trong hậu viện, rồi một đường chạy thẳng về nơi ở vốn có của mình, nhanh như tia lửa điện.

Mà một cái đầu lưỡi trong đó vừa nhìn thấy Lâm Ân vén tấm rèm lên, đã lập tức run rẩy nổi gai ốc đầy mình. Sau đó, nó nhanh chóng cuốn lấy cái nắp bằng đá được đặt bên cạnh hầm, muốn lấp kín cửa hầm lại.

Không thể làm vậy được?

Thân nhân gặp lại, đỏ mắt thấy nhau, làm sao Lâm Ân có thể cho phép nó đậy nắp hầm lại được?

Hắn không nói hai lời, đã vội vàng xông tới.

Gần như tại thời điểm cái đầu lưỡi kia sắp sửa đóng nắp hầm xuống, Lâm Ân đã vọt qua, trực tiếp ôm lấy cái đầu lưỡi đang không ngừng nhúc nhích nọ, sau đó (〃> 皿 <) dùng sức đẩy cho khe hở trên cửa hầm lớn ra, lại dùng sức lôi kéo cái đầu lưỡi ra ngoài.

"Tiểu Bảo Bối, nhìn thấy ngươi, ta rất là vui vẻ đó!"

Lâm Ân rơi lệ đầy mặt ôm cái đầu lưỡi lớn kia, vừa mở miệng nói lớn, vừa khóc nước mắt tùm lum.

Bình Luận (0)
Comment