Mà cái đầu lưỡi lớn kia lại càng không ngừng giãy giụa vặn vẹo, thậm chí phía cuối đầu lưỡi còn không ngừng phát ra từng chuỗi những âm thanh “tê tê tê” nghe như đang hét lớn vì tức giận vậy.
Nhưng rõ ràng là chẳng có tí tác dụng nào cả.
【 đinh! Độ hảo cảm của Tiểu Bảo Bối đối với ngươi -10】
【 đinh! Độ hảo cảm của Tiểu Bảo Bối đối với ngươi -20】
【 đinh! Độ hảo cảm của Tiểu Bảo Bối đối với ngươi -20】
"Khẳng định là ngươi cũng rất nhớ ta đúng không? Thầy thật là nhẫn tâm, lại ném một cái đầu lưỡi như ngươi ở lại nơi này, cho ngươi tự sinh tự diệt, đó đâu phải hành động mà một chủ nhân nên có chứ?" Lâm Ân nghẹn ngào nói, cố gắng thể hiện ra cảm tình xa cách lâu ngày mới gặp lại đang trào dâng trong lòng mình, sau đó hắn dụng lực mà lôi cái đầu lưỡi kia ra ngoài, giống như kéo mì sợi.
“Rầm rầm rầm” hắn trực tiếp lôi cái đầu lưỡi lớn kia từ bên trong hầm ra hơn mười mét bên ngoài.
"Nhưng ngươi cứ yên tâm, tiểu chủ nhân của ngươi đã trở lại, có ta ở đây, cam đoan ngươi ăn ngon, uống tốt, rốt cuộc cũng không cần lo lắng về vấn đề thức ăn của mình nữa!"
【 đinh! Độ hảo cảm của Tiểu Bảo Bối đối với ngươi -30! 】
"Tê —— tê tê tê —— "
Đầu lưỡi lớn không ngừng phát ra tiếng hét lớn đầy tức giận.
...
Nửa giờ sau, cái đầu lưỡi lớn nọ giống như một con rắn, trực tiếp cuộn tròn lại một đống mà trống rỗng nằm sấp dưới nền đất, toàn thân đều toát lên hơi thở buồn bã, chán nản, hệt như đã chấp nhận số mệnh của mình rồi, nên sống mà không còn gì luyến tiếc nữa.
Bởi vì cái tên khốn nạn đã cho nó ăn dược tề quá hạn suốt hai năm kia… đã cmn trở lại rồi.
Biểu cảm của Tiểu Bảo Bối lại vừa vặn hình thành nên một bức tranh đối lập rõ ràng với Lâm Ân, kẻ đang lộ ra vẻ mặt vui sướng và cảm động, ngồi đối diện với nó.
Lâm Ân vui vẻ quay đầu, mỉm cười nói với tiểu thư con rối: "Tiểu thư con rối, để tôi giới thiệu với một chút, vị này chính là nhân vật số 3 của Tiệm Dược Tề Cưa Máu chúng tôi, cũng là Tiểu Bảo Bối của thầy tôi, một cái đầu lưỡi vô cùng linh hoạt. Bình thường đều là thầy nuôi tôi, tôi nuôi nó, giữa hai chúng tôi có giao tình quá mệnh và mối quan hệ hữu nghị cách mệnh vô cùng sâu sắc!"
(Hiểu nôm na là bạn bè cực kỳ thân thiết, có thể giao cả sinh mạng của mình cho đối phương.)
Tiểu Bảo Bối trống rỗng mà nâng đầu lưỡi lên, nói: "Tê tê —— tê —— "
Phiên dịch ra ý tứ đại khái chính là “Con mẹ ngươi … đánh rắm.”
Tiểu thư con rối đang lơ lửng ngồi phía trên sợi tơ, dùng tay nâng cằm. Từ đầu đến giờ, cô ấy vẫn duy trì dáng vẻ im lặng lắng nghe kia, nhưng vẫn có thể rõ ràng nhìn ra được, trong lòng cô ấy đang có chút khó hiểu vì sao vòng tròn quan hệ xã giao bên người Lâm Ân đều là một đống sinh vật có hình thù kỳ quái như vậy.
Lâm Ân quay đầu, vui mừng mà vỗ bựa lưỡi của Tiểu Bảo Bối một cái, rồi chớp chớp mắt nói: "Tiểu Bảo Bối Nhi, có phải trong khoảng thời gian này, ngươi đã quá cực khổ rồi? Có phải trong lòng ngươi đang rất cô đơn, rất trống vắng?"
Đầu lưỡi lớn (〝 ▼ 皿 ▼).
Nó lại "Rào rào rào" mà phân tách ra một cái đầu lưỡi khác, rồi trực tiếp cuốn lấy một bộ thi thể đã thối rữa cùng với một bình dược tề đẳng cấp cao từ dưới hầm lên, rồi vô cùng phẫn nộ mà há miệng thật to vừa nhai nuốt vừa uống đến no say.
Rõ ràng là nó đang muốn nói cho hắn biết rằng, nó đang vô cùng sung sướng đó!
Một tên kẻ trộm bước vào nơi này, nó ăn một cái, hai tên kẻ trộm bước vào nơi này, nó nhai hai cái, còn có dược tề tùy tiện uống, còn có phòng ở tùy tiện dùng.
Vô cùng… vô cùng sung sướng đó!
Lâm Ân do dự nói: "Nói cách khác, trong khoảng thời gian thầy của ta rời đi này, mỗi ngày đều có rất nhiều người từ bên ngoài đến cửa hàng chúng ta?"
Đầu lưỡi lớn khinh miệt nói: "Tê tê —— "
Không cần phải nghi ngờ, trong khoảng thời gian này nó có thể trở nên sung túc như vậy, hoàn toàn là nhờ những kẻ không sợ chết kia.
Lâm Ân cũng lập tức hiểu được mọi chuyện rồi.
Bởi vì chuyện tiêu diệt hiệp hội Ma Nhân lúc trước, mà cửa tiệm của thầy và hắn đã bị lôi ra ngoài ánh sáng rồi, cho nên … ngoại trừ đám dư nghiệt thuộc các phân hội của hiệp hội Ma Nhân kia, e rằng trong số những kẻ tới nơi này tra xét còn có cả nhóm thế lực cảm thấy hứng thú với bọn họ nữa.
Mà sở dĩ đám người kia không dám thật sự tìm gặp bọn họ để gây khó dễ, có lẽ vì lo sợ người một nhà Tiểu Tiểu.
Lại nói, mục đích Lâm Ân trở về lần này cũng vô cùng đơn giản…
Chỉ thấy nụ cười tươi trên mặt hắn càng ngày càng trở nên mê người, mục đích chính là Tiểu Bảo Bối Nhi vừa nhút nhát vừa đáng yêu của hắn!
Nó vốn là cái đầu lưỡi tinh linh hoạt của Cự Tượng biến thành, nếu hắn thật sự không cẩn thận chạm mặt với bộ não của Cự Tượng, hẳn là đối phương sẽ nể mặt thân thích là nó, để hoặc ít hoặc nhiều mà nể mặt cả hắn luôn?
"Tiểu Bảo Bối Nhi, chúng ta vẫn nên đi vào chủ đề chính thôi, lần này ba ba ta trở về mục đích chủ yếu chính là ngươi!" Trong nháy mắt sau đó, Lâm Ân đã nhanh chóng bắt lấy cái đầu lưỡi lớn nọ, nhẹ giọng nói: "Tuy ngươi cũng không phải cái đầu lưỡi đứng đắn gì, nhưng chúng ta đã sớm chiều ở chung được hai năm rồi, cảm tình cũng bồi dưỡng không kém, cho nên lần này, ngươi hãy theo ta ra ngoài lăn lộn đi. Ngươi có biết vì sao ta nhất định phải mang ngươi cùng đi hay không?
"Bởi vì ta đã giúp ngươi tìm được một cái thân thích thất lạc nhiều năm rồi!"
"Đúng vậy! Bộ não thất lạc nhiều năm của ngươi đã được khai quật ra rồi!"
Cái đầu lưỡi lớn tỏ ra vô cùng cảnh giác mà nhìn chằm chằm vào Lâm Ân đang có ý đồ muốn mê hoặc nó ở phía đối diện. Sau đó, nó chỉ vào cái hầm ở phía sau lưng mình, giống như đang muốn nói cho Lâm Ân biết, nó tuyệt đối sẽ không rời khỏi cái ổ của mình đâu, một bước cũng không rời.
Không thèm trả lời, không muốn hợp tác, càng không để ý tới.
Bởi vì nó biết, lúc không có chuyện, khẳng định là tên này sẽ không tới tìm nó, mà một khi hắn đã đến tìm nó, thì khẳng định là không có chuyện tốt đâu.