Dị Giới Dược Tề Sư (Bản Dịch)

Chương 708 - Chương 708: Dù Sao Cũng Là Nó Chọc, Không Phải Ta!!!

Chương 708: Dù Sao Cũng Là Nó Chọc, Không Phải Ta!!! Chương 708: Dù Sao Cũng Là Nó Chọc, Không Phải Ta!!!

"Tiểu thư con rối, cô có thể đỡ tôi một chút hay không?" Lâm Ân chân thành tha thiết hỏi.

Tiểu thư con rối từ từ nhắm hai mắt lại, nói: "Trạng thái của ta và ngươi cũng tương tự nhau thôi, năng lượng bạo động mang đến ảnh hưởng quá lớn cho ta, ngoại trừ ý thức miễn cưỡng có thể duy trì tỉnh táo, thân thể muốn khôi phục đến trình độ có thể tự do hoạt động... Ít nhất cũng cần thêm mấy chục phút để điều chỉnh."

"..."

"..."

Bầu không khí yên tĩnh quỷ dị lại trắng trợn lan tràn ra xung quanh.

Lâm Ân trống rỗng nói: "Có nghĩa là..."

Tiểu thư con rối cũng không thể nhúc nhích được ư...

Nói như vậy nghĩa là… bọn họ cũng chỉ có thể dùng loại tư thế kỳ quái này nằm im dưới đất, giữa đêm đen gió lớn, ngoài vùng dã ngoại hoang vu, nơi nơi đều là nguy hiểm... Lại còn cô nam quả nữ, một trên một dưới nằm chờ đến mấy chục phút thời gian?

Không!

Không được nha!

Sau khi nhóm gió lốc nano cảm nhiễm giả kia phân giải toàn bộ đám máy móc nano khác, khẳng định là chúng nó sẽ lập tức triển khai tập kích bọn họ!

Nếu bọn họ cứ nằm im ở nơi quỷ quái này, chờ tới mấy chục phút, thì kết quả khủng khiếp đang đợi bọn họ chính là cặn bã cũng không còn đó!

Rất nguy hiểm!

Rất rất nguy hiểm đó!

"Phải nhanh nghĩ biện pháp! Tiểu thư con rối, hiện giờ chúng ta vẫn đang ở trong hiểm cảnh đó! Nhưng nơi này chỉ có duy nhất hai người chúng ta thôi, thực sự không nghĩ ra được biện pháp nào tốt cả! Xem ra cũng chỉ có thể đánh cược một chút vận khí, chờ thêm mấy chục phút nữa thôi!"

Lâm Ân hốt hoảng một hồi (〃′ 皿 )q cuối cùng cũng ỉu xìu, tựa như đã chấp nhận số mệnh."Trái Trái cũng đã cạn kiệt không còn sức lực rồi! Cả đầu lẫn tay trái, hoặc bất cứ bộ phận nào trên thân thể ta lúc này, đều đã mất đi tế bào hoạt tính, đã bất lực rồi!"

Lâm Ân (〃′ 皿)q trực tiếp thay Trái Trái nói hộ những điều cô ấy muốn nói.

"Không phải, kỳ thật Trái Trái vẫn có thể..."

"Trái Trái cũng không còn sức lực nhúc nhích nữa rồi! "

"Cái kia, ta..."

"Trái Trái cũng sắp tan vỡ luôn rồi! (` 皿 ′)? "

"..."

"..."

Tới cuối cùng, sau khi xác định trăm phần trăm là Trái Trái đã suy yếu đến mức không thể hỗ trợ được, Lâm Ân nhìn về phía tiểu thư con rối đang ở sát dưới thân mình, có chút phức tạp nói: "Tiểu thư con rối, xem ra tánh mạng của tất cả mọi người đều đặt cả lên người cô rồi, nhưng cô cũng không cần nôn nóng quá mức, cứ khôi phục từng bước là được, chờ đến khi nào cô có thể hành động lại tới cứu tôi cũng không muộn. Tôi không quá sốt ruột đâu."

Hắc Huyền Nguyệt: "..."

Tuy lúc trước, cô ấy còn không quá hiểu được tình huống hiện giờ, nhưng tới hiện tại, khi đưa đôi mắt lặng lẽ nhìn vào gương mặt đang gần mình trong gang tấc kia, cô ấy đã đại khái hiểu được mọi chuyện rồi, hiểu được vì sao tay trái của hắn lại nói người này có "điểm mấu chốt về đạo đức tương đối linh hoạt", cũng hiểu được vì sao đối phương lại nhắc nhở mình phải cẩn thận với hắn.

Bởi vì hắn đúng là tương đối linh hoạt.

Tuy cô ấy vẫn không hiểu lắm, không biết rốt cuộc là định nghĩa cụ thể về "Đạo đức" nó nằm ở đâu, nhưng có một điều cô ấy vẫn có thể khẳng định được, đó là tên này tuyệt đối không hành động theo lẽ thường!

Bởi vì...

Hắc Huyền Nguyệt hít sâu một hơi, nói: "Ngươi chọc vào ta rồi."

"..."

Bầu không khí yên tĩnh quỷ dị lại lan tràn.

Lâm Ân lúng túng nói: "Chỗ nào?"

Hắc Huyền Nguyệt dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn hắn, ý nghĩa không cần nói cũng biết.

"Thật có lỗi." Lâm Ân có chút mất tự nhiên nói: "Cô cũng thấy đấy, hiện giờ gần như tôi đã rơi vào trạng thái toàn thân tê liệt như người thực vật rồi, không có bất cứ cảm giác gì đối với thân thể, cho nên … nếu không cẩn thận mà chạm đến một nơi kỳ quái nào đó... cũng mong cô thông cảm. Chờ tôi khôi phục lại rồi, tôi sẽ thay cô dạy dỗ nó sau!"

Dù sao cũng là nó chọc, không phải ta. Cái nồi này tuyệt đối không thể cõng được.

Mà trên thực tế, hắn cũng không nói dối. Bởi vì hiện giờ, ngoại trừ phần cơ thịt quá mức phát triển cuả cái miệng khiến hắn có thể điều khiển được ra, thì những bộ phận khác trên thân thể đều thoát khỏi quyền kiểm soát của ý thức rồi.

Trời cao Hoàng đế xa, hắn giống như một vị tư lệnh “không” quân, mệnh lệnh không truyền ra bên ngoài được, cho nên bộ phận nửa người dưới quá mức xa xôi kia thực sự là ngoài tầm tay với...

Hắc Huyền Nguyệt có chút trống rỗng nhìn qua một bên, tinh thần vô cùng mỏi mệt, loại ý tưởng muốn xử lý hắn càng ngày càng trở nên trầm trọng.

"Không phải lúc trước ngươi từng nói, ngươi vốn sở hữu một loại chúc phúc có thể giúp bản thân khôi phục lại trạng thái toàn thịnh vào thời điểm ngươi sắp chết sao?" Cô ấy vô lực hỏi.

Lâm Ân ngẩn ra, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh đáp lại: "Nha! Đúng vậy, là buff thần thánh chủ mẫu đặc biệt cho tôi để phòng ngừa tôi đi vào chỗ chết. Nó vô cùng mạnh mẽ đó. Cô không biết đâu, kỳ thật vừa rồi, thiếu chút nữa tôi đã phát động nó rồi."

"Thế vì sao ngươi không phát động?" Tiểu thư con rối mệt mỏi nói.

"(? >︶<)? Thì sinh mệnh lực của tôi tràn đầy mà!"

Hắn có chút đắc ý nói!

Phập ——

Một sợi tơ vô hình trực tiếp xuất hiện bên cạnh người, hung hăng xỏ xuyên qua thân thể hắn.

【 đinh! Ngươi đã bị sợ dây của con rối đâm bị thương, trước mắt sinh mệnh đang lâm nguy! 】

Nháy mắt sau đó, từng luồng quang mang màu vàng từ bên trong thân thể Lâm Ân trực tiếp bị kích phát ra rồi. Lực lượng thần thánh tuôn ra giống như thác nước, nhanh chóng bao phủ toàn bộ thân thể hắn vào trong đó, sau lưng hắn lập tức xuất hiện mười hai cánh thiên sứ khổng lồ, chúng nó chậm rãi lấp kín cả người hắn.

Cùng thời điểm ấy, miệng vết thương trên thân thể Lâm Ân cùng dùng một loại tốc độ khó có thể tưởng tượng nổi bắt đầu khép lại.

【 đinh! Đã phát động hiệu quả của nụ hôn thiên sứ, ngươi đang được chúc phúc thần thánh ảnh hưởng! 】

【 đinh! Sinh mệnh lực và tinh thần lực của ngươi đã được bổ sung đầy đủ! 】

Cùng với âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên, quang mang màu vàng vừa xuất hiện kia, trực tiếp bị thu vào trong cơ thể Lâm Ân, chỉ còn lại hắn với vẻ mặt ngơ ngác, đang nằm sấp ở nơi đó.

Hồi lâu sau, Lâm Ân nhăn nhó như nhức trứng nói: "Tiểu thư con rối... Cô không nói võ đức nha..."

Bình Luận (0)
Comment