-nguồn tại apptruyen-
Bên dưới mảng sương mù màu đen đang cuồn cuộn phun trào, phía trên hư không cao cao của thành nguyền rủa, hai hư ảnh khổng lồ sừng sững tận trời, đang đứng đối lập với nhau.
Toàn bộ đại quân máy móc trong thành đều ngẩng cao đầu, ngắm nhìn khung cảnh đầy tính áp bức này.
Ngay cả nhóm sinh vật huyết nhục vừa miễn cưỡng giãy giụa thức tỉnh từ ảnh hưởng của công kích ức chế tâm linh kia, cũng bị một màn này dọa đến run rẩy cả người.
Tuy là hư ảnh, nhưng khí tức phát ra từ trên người hai hình bóng nọ lại có tính áp đảo cực kỳ mạnh mẽ, khiến cho tất cả những sinh vật đang có mặt ở nơi này đều cảm nhận được từng cơn run rẩy.
Chẳng những ở bên trong thành, ngay cả những sinh vật đang ở bên ngoài thành nguyền rủa cũng có thể rõ ràng nhìn thấy hai người khổng lồ cao thẳng tới mây đang đứng song song với nhau kia.
"Máy móc có trí tuệ và... Cự Tượng?" Tại một cứ điểm vừa mới thành lập bên ngoài thành nguyền rủa, Ngả Văn tước sĩ ngẩng đầu, có chút nghiêm túc ngắm nhìn hai cái hư ảnh khổng lồ kia.
Thân thể gã nhẹ nhàng bay lên, cả người tản ra quầng sáng màu xanh nhạt, trên người mặc một bộ trang phục rất giống thanh niên quý tộc thời Trung cổ, trên tay đang chống một cây gậy cũng mờ nhạt tựa hư vô.
Còn bên người gã, là mấy chục vị Dạ Y máy móc được võ trang hạng nặng đi theo.
Không chỉ một mình bọn họ, vào thời điểm này ở bên trong cứ điểm, hàng trăm Dạ Y đều kinh hãi ngước mắt lên ngắm nhìn hai người khổng lồ kia, trong lòng cảm nhận được từng cơn run rẩy vô cùng rõ ràng.
Từ sau khi bị nhóm Dịch Y phân tách ra, bọn họ đã bị chia cách ở khắp các nơi, cũng không lâu trước đó, bọn họ vừa mới được vị cửu tự nguyên huân Ngả Văn tước sĩ này một lần nữa tụ tập lại, nhưng cứ điểm còn chưa được thành lập, bên trong thành nguyền rủa lại xuất hiện một màn khủng bố như vậy rồi.
Bạch Dạ gian nan ôm lấy miệng vết thương của mình, thở dốc đi tới bên người Ngả Văn tước sĩ, đưa mắt nhìn hai cái hư ảnh khổng lồ kia, run rẩy nói:
"Tước sĩ, thứ kia rốt cuộc là."
Ông ấy biết một hư ảnh trong đó, hẳn là vị chúa tể của thần giáo Cơ Giới kia.
Nhưng hư ảnh thứ hai thuộc về ai chứ?
Là Cự Tượng sao?
Nhưng không phải Cự Tượng vừa rơi xuống nơi này đã bị phân hoá thành vô số những khối huyết nhục… đã bị phá tan thành mảnh nhỏ rồi sao?
Ông ấy không biết chính xác, nhưng ông ấy lại hiểu, trong khoảng thời gian bọn họ bị Dịch Y phân tách ra này, bên trong thành nguyền rủa đã phát sinh những tình huống không thể tưởng tượng nổi.
"Tước sĩ?"
Bạch Dạ quay đầu, theo bản năng mà nhìn về phía vị cửu tự nguyên huân đang bay lơ lửng đằng sau mình.
Những gì ông nhìn thấy, đúng là Ngả Văn tước sĩ đang lơ lửng ở đằng sau mình, nhưng đối phương lại tỏ ra kinh ngạc đến xuất thần, một mực nhìn về phía hình ảnh trước mắt, dòng chảy tin tức vốn đang trôi nhanh bên trong thân thể hư ảo lại mơ hồ xuất hiện rất nhiều hỗn loạn.
Giống như một màn trước mắt này, đã khiến cho dòng ký ức vốn đang không ngừng mất đi của Ngả Văn tước sĩ, đã nhớ ra được một chút gì đó rồi.
Dường như ở rất nhiều… rất nhiều năm trước kia, trước khi gã rơi xuống thế giới hắc ám này, cũng từng có một cuộc đối đầu như vậy.
Bên trong hư không vô hạn, phía trên những vì sao lấp lánh, ba nền văn minh khoa học kỹ thuật cường đại nhất từ trước tới nay, đã triển khai một cuộc đại chiến làm tan vỡ biết bao nhiêu không gian.
Máy móc phi thăng, huyết nhục phi thăng, linh năng phi thăng, vì tranh đoạt đại nhất thống cuối cùng mà chém giết lẫn nhau.
Có vẻ như từ sau cuộc đại chiến đó, một người rơi xuống nơi này bị trấn áp, một người chưa thể gượng dậy nổi, còn một người gần như đã tan vỡ mất rồi...
Chuyện này cũng khiến cho nền văn minh khoa học kỹ thuật vĩnh viễn đã mất đi cơ hội chống lại cuộc đại phá diệt từng bùng nổ ở ba ngàn năm trước kia.
Dần dần, dòng chảy tin tức và số liệu hiện ra trên con ngươi của gã cũng chậm rãi khôi phục, kiềm chế lại, hai mắt từ trong xuất thần đã từ từ lấy lại vẻ tỉnh táo ban đầu.
"Tước sĩ? Anh làm sao vậy?" Nghe được giọng nói ngạc nhiên của Bạch Dạ bên người, Ngả Văn tước sĩ khẽ lắc lắc đầu, cầm cây gậy trên tay, nhẹ nhàng gõ gõ vào đầu nói: "Chỉ đột nhiên nhớ tới một chút chuyện cũ mà thôi, không cần lo lắng."
Trong mắt Bạch Dạ đầy nghi hoặc. Đối phương chính là vị cửu tự nguyên huân thần bí nhất bên trong thành Hắc Dạ bọn họ. Bởi vậy bọn họ cũng không hiểu biết quá nhiều về vị tước sĩ vẫn một mực lưu lại ở chỗ sâu nhất của thành Hắc Dạ.
Chỉ biết, đối phương chính là một vị tồn tại tối cao được chủ mẫu thu vào tổ chức sớm nhất, lại vì ký ức thường xuyên phát sinh tình trạng xuất hiện khoảng trống cũng như số liệu theo đó mà mất đi, cho nên đối phương rất ít đi ra ngoài, cũng rất ít lộ diện.
Nhưng đây là lần đầu tiên, trong chuyến hành trình đi tới thành nguyền rủa, vị Ngả Văn tước sĩ này lại tự mình tiến đến.
"Không phải mọi người vẫn một mực đi tìm đứa nhỏ kia sao? Hiện tại, có vẻ như tôi đã biết cậu ấy đang ở đâu rồi."
Ngả Văn tước sĩ chậm rãi hạ xuống đất, nhẹ nhàng lấy ra một cuốn quyển trục từ trên người, sau đó chậm rãi tháo xuống bao tay, để lộ bàn tay thon dài của mình.
Bạch Dạ lập tức chấn động, ông ấy hấp tấp nói: "Lâm Ân sao? Anh biết cậu ấy đang ở đâu hả?"
Trên mặt Ngả Văn tước sĩ khẽ lộ ra một nụ cười mỉm đầy tao nhã, nói: "Lúc tôi đến nơi này, chủ mẫu đã đặc biệt dặn dò tôi, nhất định phải chăm sóc cậu ấy cho chu đáo. Chỉ là đứa nhỏ kia quá nghịch ngợm không khiến người khác bớt lo."
Nói xong, gã trực tiếp ném quyển trục trong tay mình vào trong tay Bạch Dạ.
Bạch Dạ ngẩn người, tiếp nhận quyển trục, chậm rãi mở ra.
Ông ấy lập tức trông thấy những đường hoa văn phức tạp mà mỹ lệ được khắc bên trên quyển trục nọ, có vẻ như đây là một tòa pháp trận, nhưng không cần biết nhìn như thế nào, cũng có cảm giác nó không giống phong cách của thế giới hắc ám, thậm chí những đường nét hoa văn này còn phức tạp hơn rất nhiều lần so với những loại pháp trận khác mà ông ấy từng chứng kiến.
Ở vị trí trung tâm của tòa pháp trận này có khắc một con mắt không có đồng tử, trong khi những đường hoa văn xung quanh lại giống hệt một đóa tử la lan đang nở rộ.
Đây là một cái... Pháp trận triệu hồi?