"Đúng rồi, Ngả Văn tước sĩ, đây cũng là chuyện tôi muốn nói với ngài. Lúc trước chúng ta đã dựa theo mệnh lệnh của ngài để khắc nên tòa pháp trận kia, nhưng ở thời điểm triệu hồi... nó lại xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn."
Làm quá trình triệu hồi thất bại rồi.
Bạch Dạ cũng không rõ lắm rốt cuộc là tình huống gì đã xảy ra.
Bởi vì trong quá trình bọn họ bắt đầu kêu gọi, tòa pháp trận ấy vẫn tỏa sáng như bình thường, chú ngữ định hướng cũng hoàn toàn chính xác. Hơn nữa, nó còn cắn nuốt hết sạch toàn bộ tài nguyên và tế phẩm do bọn họ chuẩn bị sẵn từ trước. Vấn đề là tòa pháp trận ấy giống hệt một cái động không đáy, dù bọn họ đã bỏ vào bên trong cực kỳ nhiều tế phẩm, nhưng nó vẫn chẳng có một chút phản ứng gì.
Mãi cho đến toàn bộ tế phẩm bọn họ chuẩn bị đã tiêu hao không còn, ánh sáng tản ra trên tòa pháp trận kia mới chậm rãi ảm đạm xuống.
Ánh mắt Ngả Văn tước sĩ khẽ động, gã nhẹ nhàng hỏi: "Chuyện xảy ra khi nào?"
Bạch Dạ nhíu mày nói: "Đại khái là mười phút trước."
"Mười phút trước ư..." Ngả Văn tước sĩ ngẩng đầu lên, bên trong con ngươi lập tức hiện ra cảnh tượng gã từng trông thấy bên trong thành nguyền rủa, nói chính xác hơn là cảnh tượng phát sinh vào thời điểm pháp trận màu tím trực tiếp lan rộng ra, cũng là khoảnh khắc quầng sáng thần bí trực tiếp xuất hiện. Mà thời gian quầng sáng thần bí kia ảm đạm xuống, lại hoàn toàn ăn khớp với thời điểm pháp trận triệu hồi bên này mất đi hiệu lực.
Không cần phải nghi ngờ, trong hai chuyện này có một mối liên quan nào đó mà tạm thời bọn họ còn chưa biết rõ.
Thậm chí trong chuyện này còn có thể xảy ra trường hợp như sau, đó là trong lúc vô tình, sự xuất hiện của pháp trận triệu hồi kia đã kích động một dạng cơ chế quỷ dị nào đó, mới khiến thân thể Lâm Ân tạm thời xuất hiện loại trạng thái dị thường như vậy.
Bên trong con ngươi của Ngả Văn tước sĩ lại một lần nữa hiện ra bóng dáng mơ hồ mà gã từng nhìn thấy trong màn sáng kỳ lạ kia, khiến cho cổ tay gã khẽ rung động.
Kỳ thật, lúc ấy Ngả Văn tước sĩ đã có mặt rồi, nhưng tại khoảnh khắc quầng sáng nọ lóe lên, ngay cả gã cũng bị kinh sợ đến sững sờ tại chỗ.
Bởi vì ngay cả gã cũng chưa từng cảm nhận được một loại khí trường có tính áp đảo mạnh mẽ đến vậy.
Nó làm gã run rẩy không thôi, cũng khiến trong lòng gã ngập tràn thắc mắc.
Đó là Lâm Ân sao?
Hoặc là… Nếu bọn họ thực sự dùng bản hoàn chỉnh của tòa pháp trận tử la lan kia để tiến hành triệu hồi, thì tới cuối cùng, sẽ triệu hồi ra một tồn tại như thế nào?
Gã thực sự không dám tưởng tượng thêm nữa. Chỉ biết rằng, sau khi gã dùng tòa pháp trận kia để thôi diễn ngược lại thân thế của Lâm Ân, trong lúc mơ hồ, gã chợt cảm nhận được một chuyện rất kỳ lạ … dường như có một thứ gì đó liên quan đến vận mệnh đang từng chút từng chút một bắt đầu chuyển động.
Không biết vì sao, đột nhiên gã lại nghĩ tới một một câu chuyện cổ tích từng được lưu truyền cực kỳ rộng rãi ở giai đoạn sơ khai trong nền văn minh của bọn họ.
【 nếu mùa đông này kéo dài quá lâu, ngươi có sợ hãi hay không? 】
【 nếu mùa đông lạnh giá này kéo dài lâu đến nỗi cả đời cũng không qua đi, thậm chí còn lâu đến mức ngươi vĩnh viễn cũng không thể nhìn thấy ánh rạng đông ấm áp của ngày xuân, ngươi có sợ hãi hay không? 】
【 không, ta sẽ không. 】
【 bởi vì… 】
【 không có mùa đông giá rét nào lâu đến mức không thể vượt qua được. 】
【 bởi vì sẽ có một con quạ đen lặng lẽ buông xuống vào đêm đông lạnh lẽo, ở thời điểm nó mang đến cho chúng ta cơn gió ấm áp đầu tiên, mùa đông lạnh lẽo sẽ nhẹ nhàng trôi đi. 】
【 nó luôn cầm theo một cây đuốc, luôn đứng ở nơi đó, canh gác và trông nom cũng như đối xử cực kỳ hòa nhã với chúng ta suốt những tháng năm dài đằng đẵng. 】
...
Cùng lúc đó, phía trên một mảnh hoang nguyên cách nơi đó mấy ngàn km.
"Tích tắc —— Tích tắc —— Tích tắc —— "
Phía trên bình nguyên hoang vu, một cái hộp nhạc đang nhẹ nhàng ngân nga một khúc hát. Nó đang được đặt trên một khối đá lớn.
Chiếc hộp nhạc ấy có phong cách vô cùng cổ xưa, khi mở hộp nhạc ra, sẽ có một thằng hề với hai màu đỏ và trắng đan xen lẫn nhau, nhìn cực kỳ buồn cười. Ngay khi cái tay quay tinh tế ở bên ngoài bắt đầu chuyển động có tiết tấu, khúc hát bên trong hộp nhạc cũng khe khẽ vang lên.
Một món đồ tinh mỹ mà quỷ dị.
Bởi vì nụ cười và những động tác máy móc của thằng hề với tạo hình vô cùng buồn cười bên trong chiếc hộp nhạc ấy lại có vẻ không ăn khớp, hoặc là hoàn toàn không liên quan gì đến thứ âm nhạc du dương do hộp nhạc nọ phát ra.
Không.
Một cái hộp nhạc bị đặt ở vùng hoang nguyên hoang vu hẻo lánh này, vốn đã là một chuyện khiến người ta cảm thấy cực kỳ hoang đường và quái dị rồi.
Ngay tại điểm cuối của mảnh hoang nguyên, ở phía đối diện với cái hộp nhạc nọ, cũng có một cái hố đất cực lớn, dường như khu vực này vừa bị thiên thạch rơi xuống.
Tro bụi vẫn còn bay lên cuồn cuộn, dường như còn mơ hồ nghe được tiếng cười gằn độc ác cùng với tiếng rít gào đầy cuồng loạn điên rồ.
"Đã đến lúc rồi." Một giọng nói nặng nề vang lên.
Cùng với một mảnh không gian xung quanh chiếc hộp nhạc kia trực tiếp bị thứ gì đó bóp méo đi, một thằng hề có hai màu đen trắng với một nửa mặt đang khóc còn một nửa mặt đang cười, nhanh chóng chui ra từ mảnh không gian bị bóp méo ấy.
Nửa bên thân thể của gã gần như đã tan vỡ, thậm chí còn có thể rõ ràng nhìn thấy hành đống bánh răng và huyết nhục bể nát bên trong.
Thằng hề nọ mở miệng cười, sau đó nhẹ nhàng nhảy đáp xuống bả vai của tên Đồ Tể Đầu Heo đang khiêng con dao mổ to tướng. Gã túm lấy nửa người đã vỡ nát của mình, rồi mở miệng nói: "Đúng là rất khó chơi nha, hì hì hì, quả nhiên… tên đó đúng là Thái Thản, dù chỉ còn lại một cái đầu, vẫn mạnh đến mức này. Thiếu chút nữa ta đã bị hắn giết rồi, hì hì hì."
Đồ Tể Đầu Heo lạnh nhạt mà vươn tay tới, nắm lấy cái hộp nhạc kia, chậm rãi đóng nó lại.
Ngay khi hộp nhạc bị đóng lại, khúc nhạc vốn đang nhẹ nhàng ngân nga trên vùng hoang dã đột nhiên ngưng bặt. Dao động nguyền rủa mãnh liệt bị khúc nhạc nọ gợi lên, cũng theo đó mà chậm rãi biến mất.
-apptruyen-