-apptruyen-
Tên Đồ Tể Đầu Heo quay đầu, đưa mắt nhìn về phía thành nguyền rủa xa xa, sau đó ngẩng đầu nói: "Tất cả những gì chúng ta có thể làm cũng chỉ có như vậy. Ta tin rằng, sau khi trải qua những chuyện này, hắn có thể nhận thức về bản thân mình càng sâu hơn. Dựa vào vật bên ngoài, cuối cùng cũng có lúc hết, chỉ có bản thân mình mạnh mẽ mới là vĩnh hằng."
Thằng hề vẫn đang há miệng cười độc ác trên vai ông ta, khẽ quay đầu, cầm lấy một sợi tóc mai của Đồ Tể Đầu Heo, nói: "Ngươi không sợ hắn sẽ bị Vạn Cơ Chi Thần giết chết sao? Phải biết rằng, hắn dám đánh cuộc như vậy, chính vì đoán chắc ba cái đầu Thái Thản kia sẽ xuất hiện trấn bãi đúng vào thời điểm thích hợp nhất, mà hành động quấy nhiễu của chúng ta đã ép hắn phải lấy ra toàn bộ những con bài chưa lật của mình rồi."
Đồ Tể Đầu Heo nhắm mắt, nói: "Nhưng chúng ta phải làm như vậy."
"Bởi vì theo quá trình hắn từng bước tích lũy được càng ngày càng nhiều kinh nghiệm và lực lượng, năng lực điều khiển cục diện của hắn cũng sẽ thay đổi, trở nên càng ngày càng mạnh, nhưng đây lại không phải một chuyện tốt lành gì."
"Cũng giống như hiện tại, bởi vì chúng ta không bị hắn tính vào bố cục của mình, khiến cho bố cục ban đầu của hắn bị rối loạn, hắn lập tức rơi vào thế bị động, thậm chí còn không thể không liều mạng ứng phó với địch nhân. Mà biến số lần này chỉ vẻn vẹn là chúng ta thôi."
Nói đến đây, ông ta chợt ngẩng đầu, đưa mắt ngắm nhìn tầng sương mù màu đen dày đặc đang bao phủ khắp không trung kia, tiếp tục: "Nếu địch nhân hắn phải đối mặt chính là hồi tai họa kia, thì tính sai một bước, lại có nghĩa là sẽ thua trắng cả bàn, không còn bất cứ cơ hội nào để làm lại được nữa."
Cho nên nhất định phải phá vỡ thế cờ hắn đang vận dụng, khiến cho mỗi một lần hành động, hắn đều phải cân nhắc cực kỳ chính xác đến toàn bộ những khả năng có thể gặp được và bất cứ tình huống ngoài ý muốn nào có thể phát sinh.
Khiến cho hắn duy trì cảm giác kính sợ đối với tất cả những tồn tại mà bản thân không biết.
Chỉ khi làm như vậy, hắn mới có thể chân chính trưởng thành.
Thằng hề với nụ cười gằn độc ác trên môi kia, khẽ nghiêng đầu, có vẻ châm chọc nói: "Đây là kinh nghiệm của ngươi ư?"
Đồ Tể Đầu Heo lạnh nhạt quay đầu, bước nhanh vào mảnh sương mù màu đen phía xa xa kia, nói: "Đây là kinh nghiệm của chính hắn."
...
Tại cứ điểm của Dạ Y, bên ngoài thành nguyền rủa.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Lâm Ân lặng lẽ nằm trên giường bệnh, hai mắt nhắm lại, sau khi được nhóm Dạ Y tiêm cho mấy trăm bình dược tề, rốt cuộc sắc mặt hắn cũng thay đổi trở nên cực kỳ hồng hào, sinh cơ bừng bừng rồi.
Mà cũng chính vào lúc này, đột nhiên tay trái của hắn lại khe khẽ run rẩy một cái, sau đó, cô bé mờ mịt mà nâng tay lên, trong lòng bàn tay để lộ ra một chiếc răng nanh nhỏ nhắn. Chỉ thấy ngón áp út khẽ gãi gãi lên bàn tay, trong miệng phát ra một âm thanh mơ hồ: "Nha lặc, đầu... Chúng ta đang ở đâu đây?"
Trái Trái có cảm giác mình vừa nằm mơ một giấc.
Bởi vì ngay tại khoảnh khắc cô ấy trúng phải dao động ức chế tâm linh, rồi bị nó áp chế xuống, ý thức của cô ấy đã chuyển thành một mảnh trống rỗng, về sau đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô ấy hoàn toàn không hay biết, chỉ nhớ mang máng, cô ấy và cái đầu của mình cùng bị kéo vào một cái lưới nào đó, và khắp nơi đều là những điểm sáng và đường cong chằng chịt.
Dường như trong mơ hồ, cô ấy còn nghe được tiếng đầu nói chuyện với mình, hắn nói rất nhiều, nhưng giọng điệu hoàn toàn không giống trước kia.
Không giống như đang nói chuyện phiếm, mà giống... Di ngôn hơn...
Xoẹt xoẹt —— Trong nháy mắt sau đó, Trái Trái lập tức giật mình, tâm trí vốn đang mơ hồ trực tiếp trở nên tỉnh táo. Cô ấy vội vàng lật tay lại, rất nhanh đã trông thấy Lâm Ân cả người đều bị quấn trong băng vải, đang nhắm chặt hai mắt, lặng lẽ nằm ở nơi đó, yên tĩnh như đã chết rồi.
"Đầu ngốc?" Trái Trái sợ hãi quá mức, vội vàng hét lớn lên.
Suy cho cùng, cô ấy vừa mới mơ màng tỉnh lại, trước mắt đã xuất hiện một con người vẫn còn sống sờ sờ nhưng lại nằm im lìm ở đó, an yên như đã chết đi rồi, thậm chí ý thức của bản thân vừa mới hồi tưởng lại những chuyện ác liệt từng xảy ra lúc trước… đương nhiên là bất cứ ai rơi vào tình huống này cũng cảm thấy vô cùng lo lắng.
"Đầu! Đầu! Ngươi tỉnh lại đi! Nơi này là chỗ nào vậy? Ngươi đừng có giả chết mà!" Trái Trái kêu to, cô ấy vội vàng vươn tay tới, túm lấy khuôn mặt hắn, dùng toàn bộ khí lực bú sữa mẹ của mình để kéo ra ngoài
"Vạn Cơ Chi Thần đâu? Cái cục sắt to tướng kia đâu? Hiện giờ không phải lúc ngươi ngủ! Chúng ta mau chạy trốn thôi!"
Trái Trái vừa kêu to vừa ba ba ba ba, trực tiếp tay năm tay mười làm một đống việc cùng lúc, nào là tát cho Lâm Ân mười mấy cái, sau đó hai ngón tay “Phập” một phát, trực tiếp đâm thẳng vào lỗ mũi Lâm Ân.
"Tỉnh mau! Tỉnh mau! Ngươi cái tên khốn nạn này!"
Ý thức của Lâm Ân vẫn còn rất mơ hồ.
Vốn dĩ hắn đang ngủ cực kỳ an tường, thậm chí trong giấc mộng kia, hắn còn chuẩn bị tiếp nhận lời mời lăn lộn trên giường cùng tiểu thư con rối, ai ngờ chưa kịp đồng ý đã lập tức cảm thấy hai má mình rát bỏng, sau đó là cảm giác hít thở không thông, giống như đang có một cô bé nghịch ngợm nào đó, trực tiếp leo lên người hắn, sau đó oa nha nha tiến hành rất nhiều chuyện ác liệt với hắn rồi.
Chịu không nổi, mí mắt Lâm Ân chậm rãi nhúc nhích, sau đó mơ hồ mà khẽ mở ra.
"Đầu ngốc?" Bên tai hắn lập tức truyền đến giọng nói mừng rỡ vô cùng của Trái Trái.
Lâm Ân chậm rãi mở to mắt, bên trong tầm nhìn mơ hồ của hắn vừa chậm rãi xuất hiện cảnh tượng tay trái với biểu cảm cực kỳ vui vẻ đang cắm hai ngón vào lỗ mũi của mình, còn hắn chỉ biết lộ ra đôi mắt cá chết không có lấy một chút ý chí chiến đấu nào.
Đôi mắt mơ hồ của hắn và vẻ mặt mừng rỡ của Trái Trái đối diện với nhau chừng hai giây.
【 đinh! "nguyền rủa sáp sáp" của ngươi đã bị hiệu quả của "dược tề thiên sứ tự trói" áp chế xuống một chút, trước mắt thời gian duy trì còn lại: 9 giờ 】
【 đinh! Nguyền rủa "mất đi ý chí chiến đấu" của ngươi đã bị hiệu quả của "dược tề thiên sứ tự trói" áp chế xuống một chút, trước mắt thời gian duy trì còn lại: 9 giờ 】