Trái Trái suy yếu nói: "Không được —— như vậy là không được —— đầu ngươi làm như vậy với tay trái của mình là cực kỳ vô đạo đức..."
Phập ——
"Oa nha? ————!"
Lại một lần nữa bị hung hăng xâm chiếm tới chỗ sâu nhất trong lòng mình, cả năm ngón tay của Trái Trái đều trở nên cứng ngắc mà hướng thẳng lên trời, thậm chí hiện giờ, một chút sức lực để giãy giụa, cô ấy cũng cạn kiệt cả rồi.
Nhưng lần này, Lâm Ân không ầm ầm đút vào, ào ào rút ra như lúc trước nữa, hắn một mực đưa vào bên trong, lại nấn ná hồi lâu tựa như đang tìm kiếm thứ gì đó ở chung quanh.
Trái Trái đã bị lấp đầy, chỉ biết ú ớ kêu lên, lệ rơi đầy mặt.
To quá rồi!
Mau rút thứ sần sùi to tướng này ra ngoài đi!
Sao ngươi có thể tùy tiện xoay xoay lật lật, tới tới lui lui ở bên trong như vậy? Không được lộn xộn nữa, không được. Sao càng ngày động tác của ngươi càng trở nên kỳ quái như vậy?
Ô ô!
Cô ấy o(╥﹏╥)o vừa nức nở vừa giãy giụa, lại vươn ngón tay cào loạn trên bả vai Lâm Ân, nhưng một chút tác dụng cũng không có, chỉ có thể cố gắng chịu đựng hành vi xâm phạm ác liệt của hắn đối với mình, thậm chí phát ra một chút âm thanh cũng khó khăn vô cùng.
【 đinh! Tiền hắc lâu của ngươi +8】
【 đinh! Ngươi nhận được (bình đựng) dược tề tăng sinh huyết nhục x1】
【 đinh! Ngươi nhận được lựu đạn sinh hóa trang bị nặng x1】
【 đinh! Ngươi nhận được vũ khí: trường đao máy móc Ferrotungsten x1】
(Ferrotungsten là một hợp chất sắt, bao gồm sắt và vonfram. Kim loại thường bao gồm 75% -82% hoặc 70% -75% vonfram.)
Sau đó, ngay dưới cái nhìn chăm chú đi kèm với một chút do dự của Lâm Ân, hắn chậm rãi rút một cây đại đao bản rộng có chiều dài hơn ba mét từ trong miệng Trái Trái ra ngoài.
Đây… con mẹ nó là…
Không cần phải nghi ngờ, mọi chuyện diễn ra đúng như những gì Lâm Ân từng suy đoán.
Thoạt nhìn trong bụng Trái Trái cực kỳ nhỏ hẹp, nhưng trên thực tế, nơi này còn rộng hơn những gì hắn từng tưởng tượng rất nhiều, có thể nói là bắt đầu cực kỳ hẹp, nhưng vượt qua mấy chục bước, bên trong lập tức rộng mở trong sáng, có động thiên khác.
(Trích trong bộ Đào Hoa Nguyên Ký, đoạn thứ hai Đào Uyên Minh của Ngụy Tấn)
Còn không phải thế sao? Cả một cây đại đao dài tới ba mét cũng có thể nhét vào trong được, đó là chưa kể đến những loại vật phẩm rối loạn lung tung khác.
Lại nói, hóa ra hắn còn có thể tìm được dược tề và lựu đạn của mình ở trong bụng Trái Trái nữa, không cần phải nghi ngờ, khẳng định là bà nương xấu xa Trái Trái này đã nhân lúc hắn không chú ý, để trộm đi rất nhiều thứ của hắn làm tài sản riêng cho mình rồi!
Không thể như vậy được?
Đúng là gia giáo không nghiêm mà!
Một đoạn thời gian sau đó, Lâm Ân bắt đầu tiến vào quá trình làm việc máy móc, hoàn toàn không biết mệt mỏi, hắn miệt mài đút tay vào trong bụng Trái Trái, lại rút tay ra, mỗi lần như vậy đều nhận được đủ các loại vật phẩm kỳ quái.
【 đinh! Tiền hắc lâu của ngươi +5】
【 đinh! Ngươi nhận được vũ khí: Đường Lang Đao Máy Móc x1】
【 đinh! Ngươi nhận được tài liệu: Xác của máy móc nano x9832】
【 đinh! Ngươi nhận được đạo cụ: Gậy rung kỳ quái. 】
Tới cuối cùng, sau khi đào móc chừng mười phút, dưới giường của hắn đã xuất hiện đủ các loại tạp vật dính nhơm nhớp, chồng chất thành một ngọn núi nhỏ rồi.
Và có một điều vô cùng kỳ quái, đó là số tiền hắc lâu và tiền khô lâu lấy được lại vượt xa số lượng Trái Trái vừa ăn mất.
Lúc này, Trái Trái đã đờ đẫn o(x﹏x)o nằm sấp ở nơi đó, giống như đã hỏng mất rồi, chỉ thấy đầu lưỡi thè ra, trong miệng không ngừng ùng ục ùng ục phun trào bọt mép.
Thật hiển nhiên, quá trình Lâm Ân không ngừng đút vào rút ra như vậy, đã làm cho tay trái của hắn rơi vào trạng thái nguy hiểm, chuẩn bị hỏng mất rồi.
"Trái Trái, có chút không hợp lý nha, ngươi ăn của ta 90 đồng tiền hắc lâu, vì sao số lượng tiền hắc lâu lấy được từ trong bụng của ngươi lại là 120 đồng?" Lâm Ân khoanh chân ngồi trên giường, có chút do dự đếm số tiền dính nhơm nhớp kia.
Trái Trái o(x﹏x)o nói: "Đó là... Đó là Trái Trái tích cóp được..."
Lâm Ân nghiêm túc cầm một đồng tiền hắc lâu có khắc chữ "Lâm" tới, nâng kính mắt lên, nói: "Vậy ư? Thế vì sao bên trên mỗi một đồng tiền hắc lâu này, đều có ký hiệu do ta tự tay khắc chứ? Theo đạo lý mà nói, không phải giờ này chúng nó nên ngoan ngoãn ở lại bên trong túi tiền của ta ư? Vì sao chúng nó lại chui qua bụng Trái Trái ngươi rồi?"
Trái Trái (o﹏o? ) chột dạ nói: "Có lẽ... Có lẽ là chúng nó tự mình chạy vào đó... Không liên quan đến bản Trái Trái đâu..."
Lâm Ân nhắm mắt nói: "Vậy ư? Nhưng không phải Trái Trái ngươi vừa nói những đồng tiền kia đều là thứ ngươi tích cóp được sao? Vì sao đảo mắt một cái chúng nó và ngươi lại không còn liên quan nữa rồi?"
Trái Trái (? д? ;): "Ách... Cái kia..."
Lâm Ân liếc mắt nhìn chằm chằm vào cô ấy một cái. Trái Trái giật nảy mình, sau đó ngơ ngác dựng một ngón tay lên, nói: "Kỳ thật chuyện là như vậy, bởi vì ta thấy đầu ngươi thường thích tách riêng nhóm tiểu tiễn tiễn ra giấu đi những nơi khác nhau, tuyệt đối không treo cổ trên cùng một cái cây, cho nên để giúp đỡ đầu, Trái Trái cũng miễn cưỡng nhiệt tình đi tới, muốn thay ngươi chia sẻ một chút áp lực do tiền vàng mang đến ấy mà."
"Đầu ngươi cứ nghĩ mà xem, nếu một ngày nào đó, gia sản của ngươi lụn bại, ngươi sa sút, lang thang nơi đầu đường xó chợ, đột nhiên Trái Trái lại lấy tiểu tiễn tiễn ra, có phải lúc ấy đầu ngươi sẽ vô cùng vui sướng hay không? Đúng vậy, chính vì Trái Trái cân nhắc tới chuyện này, mới gạt ngươi nuốt một đống tiền vàng ấy đi. Bản Trái Trái làm vậy cũng vì tốt cho ngươi mà thôi."
Trái Trái (? ? w? ? ) nghiêm trang nói xong.
Lâm Ân liếc mắt nhìn cô ấy một cái nói: "Là vậy thật sao?"
Trái Trái φ(> w<) đưa tay thẳng đứng lên, nói: "Đúng vậy đó!"
Hoàn toàn là xuất phát từ ý tốt mà. Tuyệt đối không phải cô ấy đang chuẩn bị tài chính để sau này lén lút nghĩ biện pháp thoát khỏi cái đầu này đâu. Cũng không phải cô ấy có ý tưởng xấu xa gì như kiểu đánh ngất đầu trước, sau đó cầm tiền đi mua đồ ăn cho mình đâu.
Đây thuần túy là hành động xuất phát từ một bàn tay thiện lương, tốt bụng, có giáo dưỡng cùng với phẩm đức tốt đẹp của một vị hiền thê lương mẫu mà thôi.
Đúng, vì thế cô ấy mới quyết định lén lút làm như vậy.
Đúng vậy.
Chính là như vậy đó.