Trái Trái chụm tay lại, có chút ngây ngô nói ? (? >? )?: "Kỳ thật Trái Trái chính là một tồn tại có phẩm chất tốt đẹp và cực kỳ nhiệt tình đó ..."
Ba ——
"..."
Vài phút sau, Trái Trái o(╥﹏╥)o ôm lấy cục u to tướng trên mu bàn tay, thổn thức nói: "Ta xin lỗi..."
Lâm Ân từ từ nhắm hai mắt xuống, mở không gian hệ thống ra, cưỡng chế thu lại toàn bộ tang vật phi pháp và chiến lợi phẩm vừa móc được từ trong bụng Trái Trái vào túi của mình.
Đúng vậy.
Đối với bà nương Trái Trái đã thuê “nhà” của hắn nhưng không có lấy một chút gia giáo nào, còn thích lén lút trộm tiền đi giấu riêng này, hắn nhất định phải cực kỳ nghiêm khắc mới được.
Nếu không, có lần đầu tiên, khẳng định sẽ có lần thứ hai.
Lâm Ân biết, hắn phải tìm một cơ hội nào đó để tử tế dạy dỗ bà nương Trái Trái này, dù không chắc có thể dạy dỗ đến trình độ nói gì nghe nấy, nhưng tốt xấu gì cũng phải giáo dục cho đến khi cô bé trở nên tốt đẹp, tam quan đúng đắn.
Nói chính xác hơn, là cái gì cong, hắn sẽ nắn cho thẳng, phải điều chỉnh đến khi nào cô bé này không còn tư tưởng lệch lạc mới thôi.
Làm xong những chuyện này rồi, Lâm Ân lại một lần nữa hồi tưởng lại cảnh tượng từng phát sinh trước khi hắn hôn mê, đúng vào thời điểm hắn đang đối đầu với Vạn Cơ Chi Thần.
Hắn khẽ nhíu mày. Đến hiện tại, hắn chỉ còn nhớ lúc ấy, tiểu thư con rối đã liều mạng dẫn theo hắn chạy trốn khỏi nơi đó, chỉ còn nhớ tòa Kim Tự Tháp lật ngược khổng lồ màu đen kia hung hăng bắn ra một luồng sáng chết chóc màu tím, nhưng rốt cuộc sau đó đã xảy ra chuyện gì, trong đầu hắn lại hoàn toàn trống rỗng.
Chỉ có một chút hồi ức mơ hồ…
Dường như trong khoảnh khắc ý thức của hắn lụi tàn, hắn có trông thấy một tòa pháp trận màu tím nhanh chóng lan tràn từ dưới chân mình ra ngoài.
Hắn biết, khẳng định là trong đoạn thời gian trước khi Ngả Văn tước sĩ dẫn hắn trở về đây, đã xảy ra một chuyện gì đó rồi.
Hắn bắt đầu suy tư.
Cũng chính vào lúc này, Bạch Dạ vẫn một mực đứng ngoài cửa đảm nhiệm vai trò của bóng đèn và bối cảnh, tới cuối cùng cũng tìm được cơ hội để nói chuyện. Ông ấy khụ khụ hai tiếng, trực tiếp phá vỡ bầu không khí yên tĩnh xung quanh, rồi mở miệng nói: "Lâm Ân... Cậu cảm thấy thế nào? Có khá hơn được chút nào không?"
Lâm Ân lập tức ngẩn ra, rồi theo bản năng, hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía bóng người đang đứng làm nền bên cạnh cánh cửa.
"Bạch Dạ tiền bối? Ông đến đây từ lúc nào vậy? Từ nãy đến giờ tôi không có chú ý tới ông nha!" Hắn mở miệng liên tục nói một tràng, cảm thấy vô cùng mừng rỡ.
Bạch Dạ: "..."
Cố ý.
Người kia… tuyệt đối là con mẹ nó cố ý.
Lâm Ân lập tức đi xuống giường, nhưng chân vừa đặt lên mặt đất, thân thể đã trở nên mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống đất luôn rồi.
Bạch Dạ cả kinh, vội vàng tiến lên nâng Lâm Ân dậy, nhíu mày nói: "Đến tận bây giờ vẫn không còn một chút sức lực nào ư?"
Lâm Ân nhăn nhó như nhức trứng, để cho Bạch Dạ nâng mình lên, nói: "Không phải, là mấy loại nguyền rủa kia ảnh hưởng, dường như tôi đã quên mất cách đi đường rồi, vừa xuống khỏi giường là trong lòng lại dâng lên một loại xúc động mãnh liệt muốn rục rịch..."
Bạch Dạ có chút xấu hổ.
Nhưng ông ấy cũng biết, Lâm Ân chỉ dùng loại năng lực kia của mình để giải trừ đi ảnh hưởng đến từ nguyền rủa "đánh mất ý chí chiến đấu" mà thôi, vấn đề là trong cơ thể hắn vẫn còn năm loại nguyền rủa khác đang quấy rối ý thức, và ai cũng không biết chúng sẽ đột nhiên phát tác vào lúc nào.
"Tôi không sao." Lâm Ân ngồi xuống, lập tức đưa ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Bạch Dạ, nói: "Mọi người đã thoát khỏi quá trình đuổi giết của những Dịch Y kia rồi? Những người khác thế nào? Chúng ta có tổn thất lớn không?"
Bạch Dạ lắc lắc đầu rồi mỉm cười nói: "Yên tâm, sau khi mất đi liên hệ với cậu không lâu, chúng tôi đã được Ngả Văn tước sĩ trợ giúp, tất cả Dạ Y đi lạc đều được gọi trở về rồi. Chúng tôi chẳng có gì để nói cả, chủ yếu là nhóc con nhà cậu thôi."
"Đúng là không nhìn ra nha! Một mình cậu lại dám xâm nhập vào chỗ sâu trong thành nguyền rủa, còn chiến đấu lâu như vậy cùng chúa tể máy móc như Vạn Cơ Chi Thần. Hiện tại ở bên trong cái thành nguyền rủa này, cậu ctuyệt đối đã được coi là một danh nhân rồi."
Ông ấy cũng không nói dối.
Bởi vì trong khoảng thời gian Lâm Ân hôn mê này, ông ấy đã thông qua một loại phương pháp đặc thù để tìm hiểu được tin tức nội bộ của thần giáo Huyết Nhục.
Có thể nói, hiện giờ không một sinh vật huyết nhục nào ở bên trong thành nguyền rủa lại không biết về tên nhóc điên cuồng kia.
"Cậu có biết hiện giờ, địa vị của cậu ở bên trong thần giáo Huyết Nhục là gì không? Ở trong lòng bọn họ, cậu đã được bầu thành sinh vật huyết nhục mạnh nhất dưới căn nguyên, thậm chí ở trong mắt nhóm sinh vật huyết nhục nào đó từng được chứng kiến cuộc chiến khốc liệt kia..."
"Sự tà ác và khủng bố của cậu đã làm bọn họ vô cùng sợ hãi, không hề thua kém thần giáo Cơ Giới bên kia rồi."
Lâm Ân: "..."
Nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Ân, Bạch Dạ cũng cảm thấy cực kỳ vui vẻ, ông ấy vỗ vỗ bờ vai hắn, tiếp tục nói: "Có cảm tưởng gì không?"
Lâm Ân nâng chiếc kính một mắt lên, mỉm cười nói: "Có cảm tưởng cái lông á, bị người giết tới nông nỗi kia rồi, vẫn có thể sống sót trở về đã phải thắp hương cảm tạ tổ tông rồi, chẳng lẽ còn muốn người ta đặc biệt khen thưởng cho tôi ư? Thật vô nghĩa!"
Nghe xong lời nói của Lâm Ân, trên mặt Bạch Dạ cũng lộ ra một chút vui mừng.
Hiển nhiên, sau khi trải qua cuộc đại chiến tuyệt địa cầu sinh kia, rõ ràng là tâm cảnh của Lâm Ân đã trở nên chững chạc hơn trước kia rất nhiều rồi.
Ông ấy ngày xưa cũng vậy, cũng nhanh chóng trưởng thành sau những tình huống mà bản thân trải qua, nhưng nhìn thấy biểu cảm ung dung thoải mái trên mặt cậu thiếu niên trước mắt này, Bạch Dạ vẫn cảm thấy hắn vô cùng thần bí.
Ông ấy có loại suy nghĩ này không chỉ vì tòa pháp trận phức tạp kia, còn cả quầng sáng mà Ngả Văn tước sĩ từng nhắc tới.
Bởi vì Ngả Văn tước sĩ có nói, đoạn thời gian trước khi đối phương đuổi tới, trong khoảnh khắc quầng sáng nọ bùng lên, thiếu chút nữa hắn đã... Giết chết Vạn Cơ Chi Thần rồi.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Bạch Dạ nhìn về phía Lâm Ân cũng nhiều thêm một tia nghiêm túc.