Dị Giới Dược Tề Sư (Bản Dịch)

Chương 811 - Chương 811: Quyền Đánh Huyết Nhục Chi Phối Giả, Chân Đạp Vạn Cơ Chi Thần!

Chương 811: Quyền Đánh Huyết Nhục Chi Phối Giả, Chân Đạp Vạn Cơ Chi Thần! Chương 811: Quyền Đánh Huyết Nhục Chi Phối Giả, Chân Đạp Vạn Cơ Chi Thần!

"Lâm Ân, cậu còn nhớ trước khi hôn mê, mình đã làm chuyện gì trong thành nguyền rủa không?"

Lâm Ân từ từ bình tĩnh trở lại, trong đôi mắt đang phản chiếu biểu cảm nghiêm túc của Bạch Dạ. Hàng chân mày trên trán hắn từ từ cau lại, có chút suy tư nói: "Đúng là trong khoảng thời gian này đã xảy ra một chuyện gì đó rồi? Nhưng nói thật, tôi không còn nhớ được nữa."

"Bạch Dạ tiền bối, ông có biết đó là chuyện gì hay không?" Hắn quay đầu, nghiêm túc nhìn về phía Bạch Dạ bên cạnh, hỏi.

Bạch Dạ cũng nhìn chằm chằm vào hắn, giống như đang muốn thông qua đôi mắt kia để nhìn thấu nội tâm của hắn vậy.

Thiếu niên này vừa gia nhập thành Hắc Dạ, đã biểu hiện ra đủ loại năng lực khác hẳn với người bình thường. Đúng là trên người hắn đang cất giấu rất nhiều bí ẩn.

"Ngả Văn tước sĩ không cho tôi nói, nhưng tôi biết sớm muộn gì cậu cũng sẽ tự hỏi thăm được mà thôi..." Bạch Dạ hít sâu một hơi, lại dùng đôi mắt đầy phức tạp nhìn hắn, nói: "Chuyện là như vậy..."

...

Trải qua hơn mười phút nói chuyện, mãi cho đến lúc Bạch Dạ nói xong, rốt cuộc Lâm Ân cũng hiểu được chuyện gì từng phát sinh trên người mình trong khoảng thời gian bản thân mất đi ý thức.

Hắn chau mày, trong đầu cảm thấy chuyện này quá mức hoang đường.

Bởi vì dựa theo những gì Bạch Dạ biết được, thì trước khi Ngả Văn tước sĩ buông xuống, hắn chính là người đã đứng lên ngăn chặn luồng sáng chết chóc đang bắn tới kia, còn đánh tan đại quân tộc máy móc đang chen chúc nhau lao tới, thậm chí đến phút cuối cùng, hắn còn làm Vạn Cơ Chi Thần bị thương nặng.

"Ta trâu bò đến vậy sao?" Lâm Ân có chút do dự nhìn xuống bàn tay mình, cảm giác của hắn bây giờ, giống như một đứa nhóc vừa được nghe người ta kể chuyện cổ tích mà bản thân là nhân vật chính trong câu chuyện đó vậy.

Bởi vì loại tình tiết này, hắn chỉ đọc được bên trong những cuốn tiểu thuyết và truyện tranh Anime kém chất lượng trên địa cầu mà thôi.

Nói ngắn lại, cả câu chuyện này đang nói về một thiếu niên não tàn xui xẻo, trong lúc nguy cấp, lập tức bộc phát ra một loại lực lượng cuối cùng mà bản thân vốn không biết nó là cái gì, sau đó một đường nhiệt huyết sôi trào, hung hăng đá ra một cước, trực tiếp trấn áp được đại nhân vật phản diện tà ác.

Tới cuối cùng, nhân vật này sẽ dùng một đoạn lời thoại bộc lộ cho độc giả biết rằng... Trên thực tế, hắn cực kỳ trâu bò đó, chỉ là bình thường chưa có phát hiện ra thôi!

"Có lầm không vậy?" Ánh mắt Lâm Ân càng trở nên kỳ quái. Chẳng lẽ loại tình tiết ác liệt mà lạ thường này cũng có thể phát sinh ở trên người hắn sao?

Có khác gì đang muốn tuyên bố cho hắn hiểu rằng: Thiếu niên, kỳ thật ngươi vốn không phải một người trong sạch bình thường, ngươi chính là Thiên Thần hạ phàm, là Ác Ma chuyển thế, là một tên khốn nạn có tư chất Đại Đế vô địch. Bởi vậy, về sau trọng trách cứu vớt thế giới đành phải nhờ vào ngươi rồi! Ta coi trọng ngươi đó, tao niên [1] ạ!

Mà chuyện xong rồi, sẽ có một vị Nữ Thần mỉm cười giơ ngón tay cái lên đối với ngươi, hàm răng cũng “Đinh” một tiếng, lóe sáng.

Vừa nghĩ đến đây, toàn thân Lâm Ân đã nổi lên một đống da gà, hắn vội vàng lắc lắc đầu thật mạnh, nhanh chóng vứt bỏ những hình ảnh liên tưởng ác liệt vừa xuất hiện trong đầu mình.

"Tóm lại… tôi vốn là một tồn tại trâu bò như vậy, chẳng qua đến tận bây giờ tôi vẫn không hề hay biết gì mà thôi, nhưng trên thực tế, rất có khả năng, tôi chính là đại BOSS cuối cùng có thể quyền đánh huyết nhục chi phối giả, chân đạp Vạn Cơ Chi Thần? Là như vậy phải không?" Lâm Ân do dự hỏi.

Bạch Dạ xấu hổ đến toát mồ hôi, đúng là trong lúc nhất thời ông ấy cũng không biết nên trả lời vấn đề này của hắn như thế nào.

"Cái này... Nói như thế nào đây..."

Lâm Ân lập tức đứng phắt dậy, nhưng vừa đứng lên, thân thể hắn lại yếu đuối ngã xuống đất, đúng rồi, trong người hắn vẫn còn nguyền rủa mà.

Phù phù —— Bạch Dạ vội vàng đi lên muốn đỡ lấy hắn, lại bị Lâm Ân ngăn cản.

Hắn quỳ rạp dưới mặt đất, dùng ngón tay cái chỉ vào chính mình, cắn răng nói: "Sao tôi có thể tin tưởng vào loại tín hiệu ngầm ác liệt này chứ? Tôi con mẹ nó là người đã đi từng bước, đóng từng dấu chân mới có thể bước đến nơi này, trong đầu tôi chỉ có địa cầu, có hẻm Du Hồn, có Tiệm Dược Tề Cưa Máu, có thành Hắc Dạ, có Dạ Y, có mỗi một con ác quỷ đối xử cực kỳ tốt với tôi mà thôi."

"Tôi không biết trên người mình đã xảy ra loại dị biến gì, tôi cũng không biết rốt cuộc là bản thân đã làm như thế nào lại phát ra thứ lực lượng quỷ dị kia, nhưng ít ra vẫn có một điều tôi tin tưởng." Hắn nói đến đây, chợt quay đầu nhìn về phía Bạch Dạ bên cạnh, nhẹ nhàng nâng chiếc kính một mắt lên, mỉm cười nói: "Tôi là Dạ Y Lâm Ân đến từ hẻm Du Hồn!"

Nói xong, Lâm Ân chẳng thèm để ý tới Bạch Dạ với vẻ mặt kinh ngạc đang đứng ở nơi đó, hắn bắt đầu nhúc nhích thân mình, như một con sâu lông, bò ra ngoài cửa.

Bạch Dạ cực kỳ ngạc nhiên, chỉ còn biết đứng lặng tại chỗ nhìn theo bóng người đang nhúc nhích từng chút từng chút một của Lâm Ân, hồi lâu sau cũng nói không nên lời.

...

Cùng lúc đó, bên trong thế giới ý thức giả tưởng của tổ ong.

Ngay chính giữa màn sáng màu bạc, mơ hồ có thể nhìn thấy một thiếu nữ hư ảo với mái tóc ngắn màu bạc, đang nhắm mắt, một mực ngủ đông bên trong quang mang màu bạc cùng với từng chuỗi số liệu không ngừng vây quanh.

Cô ấy đẹp giống như một con AI thuần túy, đặc biệt là dao động ý thức thuần túy phát ra từ bên trong thân thể giả tưởng của cô ấy, giống như một giọt nước mắt của nền văn minh.

Chỉ có duy nhất một điều khác biệt, đó là hàng chân mày phía trên khuôn mặt giả tưởng của cô ấy lại đang nhíu chặt, giống như cô gái này đang mơ một giấc mộng cực kỳ ác liệt, khiến cho dao động ý thức của cô ấy trở nên bất ổn, không ngừng hỗn loạn.

----------------- apptruyen

[1] : Tao niên nguyên văn là 骚年 – sāo nián. Trên thực tế, từ này có cách đọc rất giống với thiếu niên (shàonián), đồng thời người tỉnh Phúc Kiến của Trung Quốc cũng dùng từ này như một cách gọi khác để chỉ thiếu niên. Nhưng về sau, nhóc “giang cư mận” cảm thấy từ này khá thú vị nên dùng nó để chỉ một thanh thiếu niên ở bên ngoài thì lầm lì ít nói nhưng ở trong thế giới của mình lại dồi dào sức sống, nóng bỏng vô cùng.

Bình Luận (0)
Comment