Dị Giới Dược Tề Sư (Bản Dịch)

Chương 813 - Chương 813: Chúng Ta Nhất Định Sẽ Gặp Lại!!!

Chương 813: Chúng Ta Nhất Định Sẽ Gặp Lại!!! Chương 813: Chúng Ta Nhất Định Sẽ Gặp Lại!!!

Vạn Cơ Chi Thần ngẩng đầu, tiếp tục nói: "Cho nên ta kiến nghị ngươi nên tiến hành một lần tái tạo tư duy, xóa bỏ toàn bộ những ký ức không tốt đó đi. Là phi thăng giả của nền văn minh máy móc, lưu giữ những ký ức ấy, chỉ khiến chúng càng ảnh hưởng sâu sắc hơn tới lý trí và khả năng phán đoán của ngươi thôi."

"Về phần nhân loại kia, trước khi ta chân chính phân tích và hiểu thấu được toàn bộ chi tiết của hắn, thì bất cứ ai cũng không được tùy tiện đi tới tiếp xúc với hắn. Hắn còn khó lường hơn những gì ngươi từng nghĩ đó, cho nên không cần biết là vì sự an toàn của ngươi, hay là vì tương lai của nền văn minh, ngươi đều phải có loại giác ngộ này."

"Ngươi nghe rõ chưa?"

Nói đến đây, gã lập tức quay đầu nhìn về phía thiếu nữ tóc ngắn đang quỳ một gối ở bên kia.

Huyễn Tưởng Màu Bạc cúi đầu, nói: "Rõ."

Vạn Cơ Chi Thần đưa ánh mắt đầy phức tạp nhìn cô ấy một cái, rồi lập tức xoay người, hình người được tạo nên từ một dòng số liệu kia chậm rãi hóa thành lưu quang, trực tiếp biến mất bên trong không gian giả tưởng này.

Gã biết, con gái mình sẽ không chịu ngoan ngoãn nghe lời. Con bé vốn là ý thức duy nhất được gã thành công tách ra từ bên trong thân thể của nền văn minh máy móc có trí tuệ, cho nên theo thời gian trôi qua, tư duy độc lập trong đầu nó sẽ càng ngày càng trở nên rõ ràng.

Đây là chuyện tốt, nhưng cũng là chuyện xấu.

Gã chỉ hi vọng con gái của mình đừng cố chấp đến mức tự mình đẩy bản thân rơi vào vực sâu không đáy mà thôi.

Huyễn Tưởng Màu Bạc ngẩng đầu lên, khuôn mặt xinh đẹp càng trở nên bình tĩnh, khuôn mặt của gã đàn ông bên trong ý thức kia cũng càng ngày càng trở nên rõ ràng. Cô ấy vĩnh viễn cũng không để bản thân quên đi tên ác ma đó, cô ấy cũng tuyệt đối sẽ không xóa bỏ hết thảy những sỉ nhục mà hắn từng mang đến cho mình.

Dù ý thức của bản thân hỗn loạn đến mức không thể không trải qua quá trình rửa trôi ký ức và tái tạo tư duy, cô ấy cũng sẽ viết tên của hắn vào một đoạn mã hóa logic bên trong tầng thấp nhất của ý thức.

Bởi vì hắn là người đàn ông đầu tiên bắt cô ấy phải nếm trải nỗi sỉ nhục to lớn đó.

Cô ấy muốn tận mắt nhìn thấy hắn chết đi.

Huyễn Tưởng Màu Bạc dùng sức nắm chặt hai tay, dưới màn sáng chiếu rọi, cô ấy khẽ cúi đầu, móng tay gần như đã đâm sâu vào thân thể hư ảo được cấu tạo từ những dòng chảy tin tức giả thuyết kia rồi.

Chúng ta nhất định sẽ gặp lại.

Cùng lúc đó, tại cứ điểm của Dạ Y bên ngoài thành nguyền rủa.

Bởi vì càng ngày càng có nhiều Dạ Y tụ tập đến nơi này, khiến cho quy mô của cứ điểm nhanh chóng được mở rộng chỉ trong khoảng thời gian cực ngắn.

Mà giờ phút này, trên hành lang của một tòa kiến trúc vừa tạm thời được dựng lên, tất cả những Dạ Y đi ngang qua nơi này đều dừng chân lại, một đám cầm hồ sơ trong tay, hướng ánh mắt đầy mờ mịt mà chăm chú nhìn vào Lâm Ân đang nhúc nhích bên trong dãy hành lang này.

Đương nhiên, chỉ liếc mắt một cái bọn họ đã nhận ra cậu thiếu niên kia. Hắn đúng là người trẻ tuổi từng gây nên một vụ náo loạn khủng khiếp ở bên trong thành nguyền rủa không lâu trước đó.

Nhưng giờ phút này, Lâm Ân lại giống như một con sâu lông, lồng ngực và cằm miệt mài ma sát cùng mặt đất, đầu gối thành thạo cong duỗi, thân thể lại từng chút từng chút một bò dọc theo hành lang, đi về phía trước.

"Chào chú nha, đã lâu không gặp rồi~ "

"Ách, chào cậu... Có cần hỗ trợ gì không? Cậu bò đi như vậy không sợ sẽ đập vào thứ gì đó sao?"

"Không cần, tôi có phanh mà."

"..."

"Chào chị gái nha, tôi chính là thiếu niên từng dẫn mọi người thoát khỏi vòng vây đó, chị còn nhớ tôi không?"

"Ách... Còn nhớ, chào Lâm Ân tiên sinh. Nhưng cậu bò đi như vậy... không sợ mình nấc đến hoảng ư..."

"Sẽ không đâu, tôi không có ngực mà."

"..."

Lâm Ân vừa nhúc nhích từng bước từng bước một về phía trước, vừa vui tươi hớn hở mở miệng chào hỏi những vị Dạ Y đi ngang qua, hoàn toàn không quan tâm đến phương thức di chuyển quái lạ của mình.

Mà Trái Trái đã ngại đến mức thiếu chút nữa thì dùng ngón tay mình móc ra ba phòng một sảnh dưới đất [1], cô ấy chỉ có thể rúc vào lòng bàn tay, giả vờ như mình chỉ là một bàn tay trái vô cùng bình thường, cố gắng hết mức không hấp dẫn sự chú ý của những người khác.

Tới cuối cùng, ở thời điểm Lâm Ân vừa chào hỏi tất cả mọi người xong, Trái Trái mới run run rẩy rẩy mà đột nhiên nâng tay lên, nói: "Đầu, vì sao ngươi có thể nói chuyện với mọi người như bình thường vậy? Ngươi hoàn toàn không cảm thấy khó xử sao? Ngươi làm như vậy sẽ đưa tới rất nhiều ánh mắt kỳ dị của mọi người đó nha lặc!"

Lâm Ân dùng cằm đẩy lực, để cho mình từ từ nhích về phía trước, sau đó nâng chiếc kính một mắt lên, nghiêm túc nói: "Mấy thứ như cảm giác khó xử kia vĩnh viễn chỉ là tương đối. Hơn nữa, vì sao ta phải ngại ngùng chứ? Bò đi như vậy cũng đâu phải phương thức di chuyển gì quá mức hiếm thấy đâu? Nếu nói về thời điểm ta thực sự cảm thấy khó xử… ừm là năm đó, khi thầy dẫn theo ta đi ra ngoài làm nghề y, để huấn luyện tâm cảnh, chúng ta trực tiếp cởi sạch quần áo trên người, để thứ cứng cứng kia đâm thẳng vào mặt một đám người, rồi lần lượt cùng các loại nữ quỷ..."

"A ——a—— câm miệng, đừng có nói nữa! Đừng để ta tưởng tượng ra một đống hình ảnh biến thái đó!" Trái Trái o (≧ 口 ≦)o vội vàng vươn lên, điên cuồng cào cào không khí, cả tay nổi đầy da gà luôn rồi.

Lâm Ân nâng chiếc kính một mắt lên, trấn định nói: "Cho nên ta mới nói, là ngươi tu hành không đủ. Phải biết rằng, tâm cảnh kia chính là thứ phải luôn luôn cố gắng nỗ lực, đột phá cực hạn mới có thể gia tăng được, nếu không có khoảng thời gian thầy nghiêm khắc huấn luyện ta trước đó, làm sao tâm linh của ta có được khả năng chịu đựng xuất sắc như bây giờ?"

"Đó không phải là phương pháp nâng cao khả năng chịu đựng của tâm linh! Nó là phương thức gia tăng chỉ số biến thái mới đúng!"

-----------------

-TruyenGG.pro-

[1] : Theo tâm lý học thì khi người ta cực kỳ khó xử, ngại ngùng, họ sẽ vô thức dùng bàn chân cào cào xuống đất, nên có cách nói vui là ngại đến mức muốn dùng bàn chân đào ra ba phòng một sảnh. Nhưng Trái Trái không có chân, nên cô ấy sẽ dùng ngón tay để đào ba phòng một sảnh khi mình quá mức ngại ngùng.

Bình Luận (0)
Comment