Lâm Ân chẳng buồn để ý tới Trái Trái bỗng nhiên lại nổi khùng chửi bới một phen mà chẳng có lý do gì cả, hắn đang nhích về phía trước lại đột ngột chuyển hướng, dùng lực cấp tốc phanh lại, dừng ngay phía trước một cánh cửa gỗ, mới ngẩng đầu nói:
"Tới rồi, có lẽ nơi này chính là văn phòng tạm thời của Ngả Văn tước sĩ."
Trái Trái khiếp sợ mà đưa mắt ngó trái ngó phải, cuối cùng mới mở miệng nói: "Đầu, cái khác ta cũng không muốn hỏi, nhưng ta muốn biết chuyện này, ngươi đã làm như thế nào để phanh lại chính xác khi đang trườn với tốc độ nhanh như vậy? Rõ ràng vừa rồi ngươi còn lao vù vù như vũ bão mà?"
Lâm Ân nâng chiếc kính một mắt lên, chậm rãi nói: "Đây là thiên phú của đàn ông, ngươi vốn là một bàn tay thuộc giống cái thì cần biết làm gì?”
Nói xong, Lâm Ân lập tức nâng tay lên, bang bang gõ cửa.
Sau đó, từ bên trong nhanh chóng truyền đến giọng nói tao nhã quen thuộc của vị thanh niên kia: "Mời vào."
Lâm Ân lập tức huých một cái, mở cửa phòng, rồi bò sát dưới đất, trườn vào bên trong. Mà vừa đi vào, hắn đã trông thấy vị thanh niên quý tộc nọ đang lơ lửng trong tư thế quỳ gối bên trong phòng rồi, toàn thân đối phương tản ra một vầng hào quang màu xanh lá nhạt, nho nhã mà tuấn mỹ, trên người mặc một bộ trang phục của quý tộc thời Trung cổ, đang nhẹ nhàng điều chỉnh một chiếc ... xe lăn nằm ngay trước mặt mình.
"Ngả Văn tước sĩ, ngài đang làm cái gì vậy?" Lâm Ân tò mò mà nhích người tiến vào. Trong quá trình ấy, hắn còn thuận tiện dùng cẳng chân sau như chân của con bọ ngựa, trực tiếp đóng cửa lại.
Ngả Văn tước sĩ đưa mắt qua, nhìn Lâm Ân đang nhúc nhích tiến vào, trong mắt để lộ ra ý cười tao nhã. Ngay sau đó, một đống linh kiện máy móc chậm rãi bay lơ lửng lên cao, dựa theo ý niệm của gã, lập tức bay đến rồi chính xác lắp vào chiếc xe lăn trước mặt.
Vừa làm xong việc này, Ngả Văn tước sĩ đứng lên, mỉm cười vẫy vẫy tay, nho nhã nói: "Là chuẩn bị cho cậu đó. Tuy cậu đã dùng dược tề của chủ mẫu, nguyền rủa sẽ không bùng nổ quá mức kịch liệt, nhưng muốn hoàn toàn giải trừ, vẫn phải đợi cho đến khi chúng nó tự nhiên tan rã."
Giọng nói của đối phương dịu dàng mang đến cho người ta cảm giác ấm áp như tắm gió mùa xuân.
Lâm Ân cũng phải thừa nhận.
Ngả Văn tước sĩ rất đẹp trai, tuyệt đối là ngang bằng với hắn, khó phân cao thấp.
"Ngài làm vậy sao tôi có thể mặt dày đi nhận chứ?" Lâm Ân cảm khái mà xoa xoa gáy mình, lại thở dài nói: "Theo tôi, chuyện mình trườn đi như vậy, tuyệt không thành vấn đề, hơn nữa loại vật phẩm như xe lăn này thật sự làm tôi có chút..."
Lâm Ân huých vào chiếc xe lăn kia một cái, trước mắt lập tức hiện ra giao diện giới thiệu của nó.
【 khoa học kỹ thuật Cyber: trang bị phụ trợ cho từng binh sĩ (đã sửa)】
【 phẩm chất 】: Truyền kỳ -
【 loại hình 】: xe lăn công nghệ cao, trang bị tác chiến cho mỗi binh sĩ, đã trải qua quá trình cải tạo trên diện rộng,
【 giới thiệu 】: thuộc series xe lăn linh năng Cyber do Ngả Văn tước sĩ tự tay chế tạo thành, sau khi trang bị, có thể tiến hành đồng điệu linh năng cùng ý thức, tốc độ cao nhất có thể đạt tới là gấp mười lăm lần vận tốc âm thanh, lại có được năng lực biến hình trở thành bộ giáp bọc bên ngoài, có thể đề cao thuộc tính hộ giáp mạnh mẽ cho người sử dụng. Chưa hết, bên trong còn bố trí trang bị cộng hưởng linh năng, có thể gia tăng kháng tính tinh thần không tệ cho người sử dụng. Hơn nữa, bởi vì thứ này được trang bị một bộ thu năng lượng đặc thù, bởi vậy ở thời điểm ngừng lại, nó có thể tự động thu thập năng lượng từ không gian xung quanh.
"..."
Lâm Ân nhanh chóng gật đầu, nói: "Đúng là thứ này mang đến cho tôi cảm giác vui sướng gấp đôi nha! Tôi rất thích nó!"
Nói xong, Lâm Ân quơ một cái, trực tiếp nắm lấy tay vịn xe lăn, làm một động tác yêu mã hợp nhất [1], xoay tròn 270 độ, sau đó vững vàng mà nghiêm túc ngồi trên chiếc xe lăn kia, thậm chí còn "Soạt soạt" thắt luôn dây an toàn cho chính mình rồi.
"Cám ơn ngài, Ngả Văn tước sĩ, ngài đúng là tri kỷ, không dối gạt gì ngài, từ nhỏ đến giờ, ước mơ của tôi chính là có được một chiếc xe lăn cho riêng mình. Coi như hôm nay mong ước đã thành hiện thực rồi!"
Lâm Ân “ba ba ba” nghiêm túc vỗ xuống chiếc xe lăn bên dưới, có vẻ vô cùng ( ̄︶ ̄) thoải mái khi ngồi trên này.
Trái Trái: "..."
Ngả Văn tước sĩ: "..."
Ngả Văn tước sĩ nhanh chóng ném bỏ một chút biểu cảm lúng túng mất tự nhiên trên mặt mình, lập tức khôi phục lại nụ cười mỉm lúc trước, nhẹ nhàng bay lơ lửng lên, mở miệng nói: "Ban đầu, tôi đã muốn tự mình mang qua cho cậu rồi, không ngờ tự cậu lại đi qua nơi đây, xem ra nguyền rủa đánh mất ý chí chiến đấu đã bị cậu tạm thời giải trừ rồi?"
Lâm Ân ngồi xe lăn, nâng chiếc kính một mắt lên, nghiêm túc nói: "Ừm, tôi có vài lượt sử dụng năng lực giải trừ thời gian nguyền rủa, nếu sử dụng toàn bộ, ít nhất cũng có thể khống chế được một nửa số nguyền rủa đang ảnh hưởng lên người mình."
Ngả Văn tước sĩ gật đầu, sau đó chậm rãi bay lên, ngồi xuống một chiếc ghế dựa ở cách đó không xa, mỉm cười nói: "Vậy là tốt rồi, nhưng cậu đến tìm tôi, chắc không phải chỉ để đặc biệt báo cho tôi biết tin vui này? Nói đi, có điều gì muốn hỏi ư? Tôi biết, hiện giờ trong đầu cậu đang có rất nhiều câu hỏi."
Thấy Ngả Văn tước sĩ đã đi thẳng vào vấn đề, Lâm Ân cũng không nói những lời khách sáo vô dụng nữa, hắn cũng vào thẳng chủ đề luôn: "Đúng vậy, đúng là tôi đang có rất nhiều câu cần hỏi. Bạch Dạ tiền bối đã nói cho tôi biết những chuyện từng phát sinh khi tôi chìm vào hôn mê, nhưng tôi vẫn muốn đích thân đi tới đây, thỉnh giáo ngài một chút, tôi muốn biết..."
Vẻ mặt Lâm Ân dần dần trở nên cực kỳ phức tạp, hắn nhìn thẳng vào Ngả Văn tước sĩ phía đối diện, chậm rãi nhả từng từ: "Tôi là thứ gì?"
Sau khi hắn nói xong, bầu không khí trong phòng chợt rơi vào một thoáng yên tĩnh ngắn ngủi.
Vốn dĩ hắn có rất nhiều vấn đề cần hỏi, nhưng khi tới bên miệng rồi, tất cả lại ngưng tụ thành bốn chữ kia.
-apptruyen-
-----------------
[1] : yêu mã hợp nhất là động tác nghênh địch cơ bản của võ thuật Nam phái, chú trọng đến lực lượng ở thắt lưng, hình ảnh ví dụ sống động nhất là tư thế chiến đấu của Lý Tiểu Long..