Ngả Văn tước sĩ thoáng tạm dừng một chút, chậm rãi tháo chiếc kính mắt mình xuống, biểu cảm trên mặt vẫn nhã nhặn như cũ…
Hiển nhiên là trước đó gã đã đoán được Lâm Ân nhất định sẽ đến hỏi về vấn đề này rồi.
Chỉ thấy gã nghiêm túc nhìn sâu vào đôi mắt Lâm Ân, sau đó mới mỉm cười nói: "Cậu là Lâm Ân, là một Dạ Y của thành Hắc Dạ chúng ta, cũng là hi vọng của chủ mẫu cùng với chúng tôi, hy vọng rời khỏi thế giới này!"
Đây hoàn toàn không phải đáp án Lâm Ân muốn.
Nhưng ánh mắt đối phương hòa nhã, ấm áp giống như một làn gió xuân thổi tới, dù không trả lời, lại tựa như đã cho ra đáp án hắn muốn rồi.
Mà ý tứ của những lời này cũng rất đơn giản.
Không cần biết rốt cuộc cậu là ai, chỉ biết rằng ở trong mắt chúng tôi, cậu chính là thiếu niên tên Lâm Ân kia, là một thành viên của Dạ Y, cũng là niềm hi vọng được chủ mẫu và rất nhiều những vị căn nguyên khác đang bị tra tấn dày vò trong thế giới này coi trọng.
Lâm Ân suy tư một thoáng, tới cuối cùng mới hít sâu một hơi, nói: "Cám ơn."
Ngả Văn tước sĩ nhìn hắn, chậm rãi nhắm hai mắt xuống, nói: "Đúng là cậu có một chút thần bí, thậm chí còn là một tồn tại mà kẻ từng chứng kiến biết bao nhiêu tình huống bên trong mảnh thế giới hắc ám này như tôi, cũng không thể nhìn thấu được, nhưng chuyện này lại chẳng ảnh hưởng quá nhiều đến cậu, bởi vì cậu tự có nhân cách và nhận thức của riêng mình, chẳng qua … sự xuất hiện của cậu..."
"Lại vừa vặn phù hợp với một loại quỹ tích nào đó của... Vận mệnh mà thôi."
Lâm Ân đưa ánh mắt đầy nghiêm túc nhìn qua, trên mặt toát mồ hôi nói: "Tước sĩ, Mê Ngữ Nhân [1] đã lỗi thời rồi nha? Ngài có thể đổi cách diễn giải khác cho tôi nghe hiểu được hay không?"
[1] : Mê Ngữ Nhân (Hay The Riddler) là nhân vật phản diện trong series truyện tranh Detective Comics của Mỹ, xuất bản năm 1948. Năng lực chủ yếu của nhân vật này là đưa ra các loại câu đố phức tạp, trí mạng.
Ngả Văn tước sĩ ngẩn ra, sau đó lại bật cười, lắc lắc, vui vẻ nói: "Được rồi, để tôi đưa ra một ví dụ so sánh trực quan hơn nhé. Đương nhiên, tất cả những điều này đều là suy đoán của một mình tôi thôi, rốt cuộc nó có phải sự thật hay không thì tôi cũng không rõ lắm."
Nói xong, gã lại nhẹ nhàng búng tay một cái.
Trong nháy mắt kia, khung cảnh xung quanh bọn họ lập tức vặn vẹo hệt như hình ảnh trong chiếc Kính Vạn Hoa, bắt đầu biến hóa nhanh chóng.
Đến thời điểm Lâm Ân lại một lần nữa mở mắt ra, hắn chợt phát hiện mình đã xuất hiện bên cạnh một cái hồ nước đầy chim hót hoa thơm, không trung xanh thẳm, không khí tươi mát, mộng ảo xinh đẹp giống như chỉ thoáng một cái, hắn đã đi tới thế giới tầng trên rồi.
"Nơi này là..." Lâm Ân có chút do dự đưa mắt đánh giá xung quanh.
Ngả Văn tước sĩ mỉm cười, nhẹ nhàng ngồi lên chiếc ghế dựa gần hồ, gã không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ quay đầu nhìn về phía hồ nước tĩnh lặng như đã đông cứng lại kia: "Cậu có nhìn thấy hồ nước kia không?"
Lâm Ân do dự đưa mắt nhìn gã một cái, rất nhanh, ánh mắt lại rơi xuống hồ nước đằng kia. Hắn chậm rãi điều khiển chiếc xe lăn của mình đi qua bên đó, khẽ cúi người xuống, nhìn thẳng xuống hồ.
Nước trong hồ cực kỳ trong suốt, thậm chí nó còn có thể phản chiếu hình ảnh của hắn vô cùng rõ ràng.
Im lặng mà hiền hòa.
Nhưng không biết vì sao, Lâm Ân lại mơ hồ mà cảm nhận được một chút bất an và quỷ dị. Bởi vì hồ nước kia quá tĩnh lặng, tĩnh lặng giống như một vũng nước đọng, một cái ao tù vậy.
Hơn nữa, càng nhìn, hắn càng cảm thấy hình bóng của mình đang phản chiếu bên trong hồ nước đang dần dần trở nên quái dị, khó nói nên lời. Hắn híp mắt, cố gắng tìm kiếm ngọn nguồn của loại cảm giác quái dị kia.
Nó khiến hắn không thể không cố gắng đứng dậy, phóng tầm mắt nhìn càng xa hơn, càng sâu hơn vào trong hồ.
Nhưng chính trong nháy mắt ấy, con ngươi trong mắt hắn lập tức co rụt lại. Rốt cuộc hắn cũng hiểu, thứ cảm giác bất an và quái dị kia bắt nguồn từ đâu rồi.
Hài cốt!
Hắn vừa trông thấy vô số những bộ xương màu trắng bệnh, rời rạc, tán loạn bị trói chặt lại cùng một chỗ, lặng lẽ nằm im lìm bên dưới đáy hồ. Mà những bộ hài cốt trống rỗng kia lại cực kỳ quái dị.
Theo hắn cảm nhận, dường như tất cả chúng đều đang nhìn chằm chằm vào hắn, làm toàn thân hắn lạnh run.
"Lâm Ân." Bên tai truyền đến giọng nói bình thản của Ngả Văn tước sĩ, trực tiếp lôi kéo tầm mắt của hắn quay trở lại.
Ở thời điểm Lâm Ân quay đầu nhìn qua, cũng không biết từ khi nào Ngả Văn tước sĩ đã xuất hiện bên cạnh hắn rồi, trên mặt có một chút biểu cảm mơ hồ nào đó.
"Cậu cảm thấy hồ nước này như thế nào?"
Lâm Ân híp mắt, nói: "Nó rất lặng lẽ, dường như đã biến thành một cái ao tù rồi."
Ngả Văn tước sĩ khoanh tay đứng tại chỗ, chậm rãi nói: "Đúng vậy, nó quá tĩnh lặng, mà tĩnh lặng quá lâu bên trong sẽ sinh ra kịch độc, khiến cho những sinh vật đang sống tại nơi này lần lượt chết đi, cũng khiến cho những sinh vật vẫn chưa chết được, phải chịu nỗi thống khổ mà không thể làm gì khác hơn."
"Vậy theo cậu, nên làm như thế nào mới có thể cứu vớt cái ao tù này?"
Lâm Ân liếc mắt nhìn gã, suy tư một lát mới nghiêm túc nói: "Để cho nó chảy đi, bắt nó phải hoạt động."
Chính tại khoảnh khắc hắn vừa nói xong câu này, bên trong cái ao tù kia, đột nhiên nổi lên một gợn sóng tinh tế.
Rồi ngay dưới dưới cái nhìn chăm chú xen lẫn với kinh dị của Lâm Ân, một con cá nhỏ vốn đã hư thối lập tức thả người nhảy từ bên trong hồ nước lên, làm bọt sóng bắn tung tóe, cuối cùng nó lại rơi vào hồ nước kia.
Sau khi con cá đầu tiên nhảy lên, ngay dưới cái nhìn chăm chú của Lâm Ân, lại có càng ngày càng nhiều những con cá nhảy lên khỏi mặt nước, thậm chí chúng còn ra sức để nhảy lên cao hơn.
Một con nối tiếp một con, chúng không ngừng nhảy tới, nhưng vẫn không ngừng thất bại. Đương nhiên, tới cuối cùng, kết cục của đám cá nhỏ này cũng giống nhau thôi, đó là không cần biết chúng nhảy cao tới đâu, chờ đến khi lực lượng tan hết, cả đám vẫn phải quay về với hồ nước dưới kia.
Lâm Ân kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mặt, cũng không biết vì sao trong khoảnh khắc này, hắn lại cảm nhận được một chút bi tráng.
-apptruyen-