-apptruyen-
Lâm Ân đưa mắt nhìn chằm chằm vào luồng kim quang trên không trung, có chút nỉ non nói: "Vậy con đường thứ hai đâu?"
Ngả Văn tước sĩ lại đưa mắt nhìn vào chỗ sâu nhất bên trong hồ nước. Dường như có thể mơ hồ trông thấy ở bên trong đống xương trắng chồng chất kia, vừa có một con cá bột mới hồi sinh bên trong thi hài của những con cá lớn khác, nó nhẹ nhàng vung vẩy cái đuôi.
Con cá nhỏ này chẳng hề bắt mắt một tí nào, nhưng nó lại hồn nhiên không nhìn thấy kịch độc đang từ tầng nước cao hơn, lan tràn xuống dưới, cũng không nhìn thấy ánh hào quang ấm áp tản ra từ trên người con cá chép vàng kia.
Nó chỉ đang vô ưu vô lự mà bơi bên trong đống thi hài khác, dường như cực kỳ quen thuộc với nơi này.
Nó rất bình thường, bình thường đến mức hoàn toàn không thể đưa ra để so sánh với những con cá lớn khác, nhưng nó lại không tầm thường. Bởi vì thứ mọc ra trên người nó vốn không phải là vẩy cá, mà là linh vũ.
Giống như, trời sinh nó đã không thuộc về cái hồ nước này rồi, nơi mà nó thuộc về chính là mảnh không trung xanh thẳm kia.
Nó cũng không cần phải nỗ lực nhảy lên, nó càng không cần phải lo lắng gì hết, nó chỉ cần chờ đợi cho đến khi linh vũ mọc đầy trên người là có thể nhẹ nhàng tung bay khỏi mặt nước.
Nó có thể giương cánh bay lượn, hóa thành một con chim trên trời, dùng tiếng hót vút cao của mình để đánh thức thác nước ngủ say đã lâu kia, khiến cho dòng nước cuồn cuộn, một lần nữa rót sinh cơ bừng bừng xuống hồ nước dưới kia, khiến cho kịch độc vốn đang sôi trào trong nước, trực tiếp bị pha loãng hầu như không còn.
"Đó chính là con đường thứ hai, cũng là con đường mà rất nhiều cá không biết, càng không chịu đi tìm nó."
"Bởi vì so với ký thác tương lai của bản thân vào một cái truyền thuyết hư vô mờ mịt, thì chúng nó càng nguyện đi tin tưởng con cá chép vừa sinh ra đã được định trước là sẽ tỏa sáng rực rỡ kia, càng nguyện ý đi tin tưởng nó sẽ nhảy lên được, sẽ vươn đến đỉnh núi mà không một con cá nào có thể với tới kia."
Ngả Văn tước sĩ quay đầu sang, bên trong con ngươi đen nhánh của gã đang phản chiếu gương mặt đầy kinh ngạc của Lâm Ân.
Chậm rãi, gã lại nói tiếp: "Nhưng … trong trường hợp con cá chép kia cũng thất bại rồi."
"Thì chúng ta cũng chỉ có thể chờ mong vào con cá bột kia thôi, chờ mong xem rốt cuộc nó có thể hóa thành một con chim bay lượn trên trời giống như trong truyền thuyết hay không.”
Chíp ———— Ngay tại khoảnh khắc gã nói lên câu này, dường như bên tai Lâm Ân lại thật sự vang lên một tiếng hót của chim chóc.
Dường như hắn vừa nhìn thấy con cá nhỏ kia mở rộng đôi cánh chói lọi của mình…
Nhìn thấy những giọt nước rơi xuống từ trên bộ lông chim của nó…
Nhìn thấy nó nhảy lên khỏi mặt nước, rồi giương cánh bay lượn giữa hư không...
Nhưng ai có thể biết được, tại khoảnh khắc con cá nhỏ ấy giương cao đôi cánh hóa thành chim kia, nó có còn là con cá vô ưu vô lự của ngày xưa không?
...
Trong một căn phòng thuộc cứ điểm của Dạ Y.
Ảo cảnh xung quanh chậm rãi biến mất, những đồ vật trong phòng lại khôi phục như lúc bình thường, Lâm Ân lặng lẽ ngồi trên xe lăn, khẽ cau mày, những lời nói vừa rồi của Ngả Văn tước sĩ vẫn đang quanh quẩn trong đầu hắn.
Ngả Văn tước sĩ yên lặng ngồi trên chiếc ghế dựa của mình, cũng không quấy rầy, chỉ đưa mắt nhìn về phía hắn.
Hồi lâu sau, rốt cuộc Lâm Ân cũng lấy lại tinh thần, hắn ngước đôi mắt lên, có chút phức tạp nhìn về phía Ngả Văn tước sĩ đối diện, nói: "Cho nên, tôi chính là con con cá mọc đầy linh vũ trên kia? Phải không tước sĩ?"
Ngả Văn tước sĩ quay đầu nhìn về phía hắn, sau đó khẽ lắc đầu nói: "Có lẽ là vậy, nhưng có lẽ lại không phải, ai có thể biết được chứ? Kỳ thật ngoại trừ tôi, không một ai chịu đi tin tưởng cái truyền thuyết hoang đường kia, cũng không một ai nguyện ý tin tưởng con cá nọ có thể biến thành chim."
"Mà ngay cả khi có một con cá như vậy thật, thì có liên quan gì?"
Nói đến đây, Ngả Văn tước sĩ lập tức đứng lên, nắm lấy bờ vai của Lâm Ân, nhìn sâu vào đôi mắt hắn, sau đó sang sảng cười nói: "Cho nên cậu không cần phải cuống cuồng đi cân nhắc về chuyện này đâu."
"Không có con đường nào là tốt nhất cả, ngay cả con cá chép đang vận sức chờ phát động ở trên kia cũng vậy. Nó luôn mang theo hi vọng của tất cả mọi người, có thể nói, tuy chúng ta không nhìn thấy, nhưng trên thực tế, bọn họ vẫn đang chuẩn bị."
"Chỉ cần con cá chép kia có thể vượt Long Môn, thì chúng ta đâu cần đến con chim bay ấy nữa, không phải thế sao?"
Giọng nói của Ngả Văn tước sĩ vẫn nho nhã như trước, mang đến cho người ta một loại cảm giác ấm áp như gió mùa xuân. Đôi mắt đang cười của hắn như hai vầng trăng non dịu mát, cũng không hiểu vì sao đôi mắt ấy lại làm người ta an tâm tin tưởng tựa như đang nói chuyện cùng một người đàn anh đáng tin cậy của mình.
Lâm Ân có thể nghe ra đây là một loại an ủi.
Nhưng đúng như những gì đối phương mới nói, nếu con cá chép kia có thể vượt Long Môn, thì đâu cần đến con chim bay ấy nữa.
Đó là chưa kể đến chuyện, rốt cuộc hắn có phải là con chim bay kia không vẫn còn chưa xác định được, mà cứ cho đó là sự thật đi, cũng có quan trọng gì đâu?
Tương lai vẫn xa xăm như cũ, cá chép còn chưa nhảy lên, kịch độc còn chưa ăn mòn tới, dù hắn vẫn ngây ngô khờ khạo, không hiểu chuyện gì... chẳng phải bên trên vẫn còn những người lớn kia tới chống đỡ ư?
"Tôi hiểu rồi." Đến đây, rốt cuộc hàng chân mày vốn đang nhíu chặt của Lâm Ân cũng từ từ giãn ra, trên mặt có chút thoải mái, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên: "Cám ơn ngài, Ngả Văn tước sĩ. Đúng vậy, đúng là ở thời điểm hiện tại, những chuyện này vẫn còn quá mức xa xôi với tôi, xa xôi đến mức không nên đi cân nhắc nhiều về nó."
"Hơn nữa tôi cũng không thừa nhận chuyện mình chính là con cá mọc lông chim kia đâu, cho nên mấy chuyện trang bức cấp độ cao như cứu vớt thế giới này, vẫn nên để con cá chép kia tới là hơn. Tôi cứ im lặng làm một con cá mặn là được rồi. Ngài nói xem, có đúng hay không Ngả Văn tước sĩ?"