Dị Giới Dược Tề Sư (Bản Dịch)

Chương 818 - Chương 818: Đồng Bệnh Tương Liên!

Chương 818: Đồng Bệnh Tương Liên! Chương 818: Đồng Bệnh Tương Liên!

Nghe được lời nói này, Ngả Văn tước sĩ lập tức ngẩn người, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt cá chết đầy ẩn ý, như muốn nói lên rằng【 chuyện đó thì liên quan quái gì đến ta 】của Lâm Ân, bỗng nhiên gã lại có cảm giác dường như mình không cần phải mở miệng khuyên nhủ hắn.

Bởi vì hắn vốn không cần những lời khuyên kia.

Tự bản thân hắn đã tìm được hướng đi riêng cho chính mình rồi.

"Nhưng tôi vẫn muốn cảm tạ lời khuyên của ngài, Ngả Văn tước sĩ." Lâm Ân lau lau hai mắt, trên mặt mỉm cười, hai mắt đã mơ hồ có chút đỏ lên: "Nói thật, ở lần đầu tiên khi nhìn thấy ngài, tôi vẫn có niềm tin tuyệt đối rằng ngài là một người vô cùng thân cận, bởi vì trong lòng cứ có cảm giác ngài đặc biệt giống một người đàn anh ở cố hương của tôi. Anh ấy cũng giống như ngài, vô cùng nho nhã, vô cùng ổn trọng, cũng luôn đến an ủi và khuyên nhủ đứa em trai ngốc nghếch là tôi mỗi khi tôi nghĩ không thông một chuyện gì đó."

Hắn hít hít mũi, sụt sịt hai tiếng, sau đó nhắm mắt xuống, tựa như trên mặt vừa hiện ra một chút ấm áp.

"Hiện giờ khi nhớ đến, đột nhiên trong lòng lại có chút chua xót."

"Trước kia, tôi vốn không biết anh trai luôn tốt với mình, cả ngày chỉ biết bướng bỉnh, không nghe lời. Mỗi lần bị anh trai răn dạy, tôi đều cảm thấy anh ấy vô cùng đáng ghét, thậm chí còn chơi khăm anh ấy, đổ sữa bò vào đôi giày chơi bóng của anh. Lúc làm mấy chuyện xấu xa kia, trong lòng tôi vui lắm, nhưng từ sau khi rơi xuống thế giới này, tôi mới phát hiện..."

"Hóa ra, có vài con người lúc bình thường ngươi không hề quý trọng họ, chỉ chờ đến lúc họ mất đi rồi, ngươi mới nhớ đến chỗ tốt của người ta, mới nuối tiếc vì lúc trước không chịu bình tĩnh ngồi nói chuyện với họ, và vì sao lần nào cũng vậy, cứ nhất định phải chọc cho người ta tức điên lên..."

Trái Trái đã rơi vào trạng thái ngơ ngác, cái miệng há to.

Lâm Ân nắm lấy cổ tay mình, chợt rơi vào im lặng, thậm chí Ngả Văn tước sĩ đứng bên cạnh cũng có thể rõ ràng cảm nhận được ngón tay hắn đang dùng sức.

Hắn nhẹ nhàng lau hốc mắt, ủ rũ cúi đầu nói: "Hiện giờ không còn gặp được nữa, cũng không trở về được, tôi mới đột nhiên nhớ ra anh trai luôn đối xử tốt với mình."

"Cho nên mỗi lần nhìn thấy ngài, tôi đều có cảm giác như người anh trai mà bản thân cảm thấy vô cùng có lỗi kia đang thực sự hiện hữu trước mặt mình, ngài có thể hiểu được loại cảm giác này không..."

Ngả Văn tước sĩ có chút kinh ngạc, thậm chí trong lúc nhất thời, gã cũng không biết mình nên nói điều gì.

Bởi vì đây là lần đầu tiên gã nhìn thấy Lâm Ân để lộ ra vẻ mặt như vậy, còn thốt ra những lời nói chân thành tha thiết đến mức này.

Cũng giống như lúc lột bỏ lớp mặt nạ thật dày bên trên rồi, mới nhận ra thứ đang được cất giấu bên dưới chính là một trái tim yếu đuối, luôn muốn ở bên cạnh người nhà của mình.

Tuy gã chỉ là một con AI, nhưng nhìn thấy một màn như vậy, cũng không nhịn được mà rơi vào rung động.

Trái Trái càng nghe càng khiếp sợ mà càng khiếp sợ, cái miệng lại há càng to.

Lâm Ân mỉm cười, nhẹ nhàng vươn tay xoa xoa hai giọt lệ trên khóe mắt, nói: "Cám ơn ngài, Ngả Văn tước sĩ. Cám ơn ngài đã nói cho tôi nghe nhiều chuyện như vậy, cũng cám ơn ngài đã quan tâm."

"Tôi biết ngài không phải anh trai mình, chỉ là… có đôi khi bản thân sẽ không nhịn được mà suy nghĩ, nếu anh trai thật sự xuất hiện trước mặt rồi, hẳn là tôi cũng không quá vui vẻ đâu, bởi vì so với gặp được anh ấy ở nơi này... tôi càng hi vọng bọn họ có thể vui vẻ sinh sống ở địa cầu, tốt nhất là vĩnh viễn quên đứa em trai này đi..."

"Nói cho cùng, nếu đã rơi vào thế giới hắc ám này rồi, thì rất có khả năng cả đời cũng không thể tìm được đường về nhà đâu."

Hắn nhẹ nhàng lau giọt nước mắt lăn dài, sau đó mỉm cười mà nhắm đôi mắt đã đỏ hồng của mình xuống, chuyển động xe lăn quay người lại, rồi cúi đầu, chậm rãi đi về phía cánh cửa.

"Ngả Văn tước sĩ, tôi đi trước đây, đã làm phiền ngài rồi..."

Xe lăn chậm rãi chuyển động.

Ngả Văn tước sĩ kinh ngạc đứng yên tại chỗ, đưa mắt nhìn theo bóng dáng cô độc mà lặng lẽ của cậu thiếu niên kia. Cũng không biết vì sao, ở thời điểm cậu ấy xoay người, một tia buồn bã lóe lên trong mắt lại khiến cho cõi lòng gã khẽ nhói lên một cái.

Gã vốn là AI cuối cùng của nền văn minh Cyber, bởi vậy từ thật lâu trước đó, gã cũng có được nhân cách và bản ngã cho riêng mình rồi.

Kỳ thật, gã vẫn luôn cho rằng mình không thể có được tình cảm giống như những sinh vật huyết nhục khác, bởi vì trước đó, ngay cả khoảnh khắc nền văn minh tan vỡ, gã cũng không thấy một chút đau xót nào.

Vì lẽ đó, dù vẫn tiếp tục tồn tại ở thế giới hắc ám này, gã vẫn một mực duy trì trạng thái của mình như trước, vẫn giữ nguyên tư duy theo hình thức AI của mình.

Nhưng trên thực tế, gã hiểu được tất cả, chẳng qua chính bản thân mình không dám nghĩ tới mà thôi.

Bởi vì chỉ cần nhớ tới cả nền văn minh đã lụi tàn, nhớ tới những con người đang sống rành rành đột nhiên tan biến đi, mà bản thân lại không có cách nào để trở về nơi ấy, dù chỉ liếc mắt một cái thôi… gã cũng sẽ cảm nhận được một chút đau đớn mơ hồ trong ý thức.

Ngả Văn tước sĩ im lặng nhìn theo bóng dáng Lâm Ân rời đi.

Kỳ thật cả hai bọn họ đều giống nhau.

Đều là ác linh rơi vào thế giới hắc ám, đều là oán quỷ có nhà mà không thể trở về.

Nếu như Lâm Ân vĩnh viễn cũng không thể gặp lại anh trai, thì gã cũng vĩnh viễn không thể gặp lại những cố nhân vốn thuộc về nền văn minh đã bị xóa sổ của mình...

"Lâm Ân." Ngả Văn tước sĩ mỉm cười, nhẹ nhàng vươn tay về phía hắn, dường như trên khóe mắt cũng xuất hiện một giọt trong suốt: "Tôi hỏi câu này không biết cậu có nguyện ý hay không? Nếu cậu nguyện ý, tôi có thể làm anh trai của cậu ở bên trong thế giới hắc ám này, cậu cũng có thể coi tôi là người nhà của mình, tuy tôi vĩnh viễn cũng không thể sánh bằng thân nhân chân chính của cậu, nhưng ít ra, chúng ta sẽ không còn cô đơn nữa, có đúng không nào?"

Gã nói xong, Lâm Ân vừa di chuyển xe lăn rời đi chưa được hai mét chợt ngừng lại.

Giọng nói của Ngả Văn tước sĩ vẫn dịu dàng như vậy, giống như đây là một lời mời vô cùng chân thành tha thiết đến từ một tồn tại khác, đang đắm mình trong cảm giác cô đơn… đồng bệnh tương liên với hắn.

-Hãy đọc tại apptruyen-

Bình Luận (0)
Comment