-nguồn tại apptruyen-
Lâm Ân cũng không ngờ, vì sao một tình tiết tà ác chỉ xuất hiện bên trong tiểu thuyết lại trực tiếp xảy ra ngay giữa hiện thực thế này?
Vô số những con Thần thú đang chạy băng băng trong lòng hắn.
Giờ khắc này, dường như cả thời gian cũng trở nên tĩnh lặng…
Nhưng bên trong con ngươi màu đen đang kề sát gần hắn kia lại chậm rãi lóe lên một luồng sát ý.
(((;? ? ? ;)))
Mà động tĩnh thật lớn này cũng lập tức làm nhóm Dạ Y vừa đi ngang qua hành lang bên ngoài, trực tiếp phản ứng lại.
Lại nói, nơi này vốn là cứ điểm ngoài thành nguyền rủa, nguy cơ rất lớn, bởi vậy gần như trong nháy mắt sau đó, mấy Dạ Y đeo mặt nạ mỏ chim đã lập tức lao thẳng tới cửa, bọn họ đưa đôi mắt đầy cảnh giác và vội vàng nhìn vào bên trong, nói:
"Chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Nhưng ngay sau khi lời nói rời khỏi miệng, bọn họ đã trông thấy một đôi nam nữ đang “Ôm hôn” ngay trên chiếc giường đã sụp trong phòng bệnh.
Chỉ trong nháy mắt, mấy Dạ Y kia đã sững sờ đứng hình ngay tại chỗ.
"..."
"..."
Bầu không khí yên tĩnh quỷ dị không chút kiêng nể, bắt đầu lan tràn ra xung quanh, một chuỗi chấm đen cũng lướt qua giữa bầu trời.
Sau phút im lặng ngắn ngủi ấy, mấy Dạ Y vừa xông vào lập tức khụ khụ hai tiếng đầy khó xử, người vội vàng ngước mắt lên nhìn trời coi như vừa rồi ta không thấy gì hết, người khẩn trương đưa mắt nhìn sang bên cạnh, có chút mất tự nhiên mà nhắm mắt lại nói: "Cái kia... Lương Y tiên sinh, Hắc Huyền Nguyệt tiểu thư, dù sao nơi này cũng là một cái cứ điểm tạm thời của chúng ta, hiệu quả cách âm không được tốt cho lắm, nên... trong trường hợp hai vị muốn tạo ra một tiếng động gì đó, có thể làm nó nhỏ hơn một chút được không?"
"Cái kia, nếu vừa rồi không phát sinh chuyện gì lớn, vậy chúng tôi cũng không quấy rầy thêm nữa, hai người cứ tiếp tục, chúng tôi ra ngoài trước đây..."
Mấy Dạ Y kia có chút mất tự nhiên, vội vàng rời khỏi phòng bệnh, thậm chí một vị Dạ Y đi cuối cùng còn tri kỷ đến mức đưa cánh cửa đã bị phá hỏng kia, về lại vị trí ban đầu của nó giùm bọn họ.
Loảng xoảng đương —— Cánh cửa đóng lại.
"..."
"..."
Bầu không khí yên tĩnh đến cứng ngắc lại một lần nữa lan tràn trong phòng.
Lại bởi vì hiệu quả cách âm không được tốt lắm, lại bởi vì cánh cửa duy nhất bên ngoài đã bị tổn hại, khiến cho âm thanh bàn luận của nhóm Dạ Y ngoài cửa dù càng lúc càng xa nhưng vẫn có thể nghe được rõ ràng.
"Đúng là Lương Y tiên sinh kia lợi hại thật, ngay cả giường bệnh cũng không chịu đựng nổi mà sập xuống rồi... Ây cha, sao năng lực trên phương diện này của cậu ấy lại mạnh đến vậy chứ... Quá cuồng dã rồi!"
"Anh nói nhỏ chút, đừng để người ta nghe được."
"Nhưng nói đi cũng phải nói lại, theo trí nhớ của tôi, hình như vị Hắc Huyền Nguyệt tiểu thư kia chính là một con rối máy? Tuy tình huống này có chút ngạc nhiên quá đáng, tuy cô ấy tuyệt đối là người xinh đẹp nhất tôi từng nhìn thấy, nhưng hai người bọn họ thực sự có thể làm chuyện kia sao..."
"Ây dà, anh thì biết cái gì, anh cho rằng mình cũng là một vị cường nhân giống Lương Y tiên sinh sao? Tôi kể anh nghe, lúc trước tôi từng có mặt ngay tại thời điểm Lương Y tiên sinh nhậm chức. Lúc đó, chính mồm cậu ấy đã nói về thầy của mình với một hóa thân của Bạch Dạ tiền bối. Theo những gì tôi nghe được, thì thầy của cậu ấy rất có thể là một tồn tại vô địch. Anh thử nói xem, Lương Y tiên sinh có kém thầy của mình hay không? Hả?"
"Lợi... Lợi hại... Quá quá mức lợi hại rồi..."
"Còn phải nói. Anh không động não một chút xem, trước đó không lâu Lương Y tiên sinh còn ở bên trong thành nguyền rủa đại chiến cùng Vạn Cơ Chi Thần, tới hiện giờ trong cơ thể cậu ấy vẫn còn mười mấy loại nguyền rủa. Dưới tình huống nghiêm trọng kiểu này, cậu ấy vẫn có thể đánh sập một cái giường bằng đá, thì theo anh, Lương Y tiên sinh ở thời kỳ toàn thịnh sẽ là một tồn tại vô địch như thế nào?"
“Cái này... Cái này thật là đáng sợ. Má ơi, nếu vậy thì có cô gái nào chịu đựng nổi chứ..."
"Cho nên tôi mới nói là cậu ấy rất mạnh đó."
Tiếng bàn tán bên ngoài hành lang càng đi càng xa, dần dần biến mất.
Mà ở bên trong phòng bệnh, bầu không khí quỷ dị lại ngóc đầu thức dậy rồi không chút kiêng nể, lại một lần nữa lan tràn ra xung quanh.
Đôi mắt Lâm Ân “Ca ca ca” cứng ngắc mở to, nhìn thẳng vào đôi con ngươi màu đen vẫn đang nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh như băng, của người ocn gái đang bị hắn ấn xuống ván giường.
Lâm Ân vô cùng căng thẳng. Rơi vào tình huống oái oăm này, hắn thực sự không dám động đậy, chỉ có thể giữ nguyên tư thế này mà thôi.
Đúng vậy.
Hắn chỉ bị tình huống bất ngờ làm cho kinh ngạc quá độ, mới không hề động đậy được, tuyệt đối không phải vì một nguyên nhân ác liệt nào đó đâu.
Hắc Huyền Nguyệt lặng lẽ mà chăm chú nhìn vào hắn. Ngay sau đó, trong cổ họng trực tiếp phát ra âm thanh không mang theo một chút dao động cảm xúc nào của cô ấy: "Ngươi còn muốn ngơ ngẩn đến bao lâu?"
Lạnh buốt.
Loại cảm giác lạnh buốt giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bị giết đi trực tiếp bùng lên.
Đến tận lúc này, Lâm Ân mới gian nan mà phản ứng lại, rồi vội vàng đưa đầu mình về phía trước.
Ba ~ Cùng với một âm thanh kỳ quái mà ác liệt vang lên.
Chờ đợi hồi lâu, cuối cùng cánh môi của hai người bọn họ cũng tách ra, phản chiếu một chút ánh sáng kỳ quái.
Cứng!
Cứng!
Tiểu thư con rối phẫn nộ đến mức siết chặt hai tay.
Lâm Ân có chút mất tự nhiên khụ khụ hai tiếng. Hắn liếm liếm môi, sau đó nghiêm túc mà dùng tay trái nâng chiếc kính một mắt của mình lên, trấn định nói: "Tiểu thư con rối, tôi đến thăm cô rồi đây, thân thể của cô thế nào, có khỏe không?"
Hắc Huyền Nguyệt lặng lẽ nằm ở nơi đó, mái tóc bạc rối tung, con ngươi yên lặng vẫn nhìn chằm chằm vào hắn, đôi mắt đen nhánh kia bình lặng như màn đêm phủ kín không trung, bên trong ẩn nấp đầy sát ý dường như có thể lập tức cắn nuốt lấy rồi giết chết ngươi.
Sau một thoáng nhìn chằm chằm vào Lâm Ân, Hắc Huyền Nguyệt vẫn không nói gì, chỉ lặng lẽ chuyển ánh mắt qua nơi khác.
Theo bản năng, Lâm Ân lập tức nhìn theo hướng ánh mắt Hắc Huyền Nguyệt vừa di chuyển, sau đó, hắn lập tức trông thấy bàn tay phải của mình… nương theo quán tính vừa nãy, nó cũng lao đến cùng hắn, và giống như đôi môi kia, nó cũng không cẩn thận mà đặt vào một nơi vô cùng kỳ quái rồi.
"..."
Hết thảy lại chìm trong im lặng, im lặng đến quỷ dị...