Chậm rãi, vẻ mặt Lâm Ân bắt đầu trở nên nghiêm túc, sau đó hắn quay đầu lại, nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh như băng kia, lại dùng tay phải móc khẩu Súng Lục Săn Ma của mình tới.
"Xin lỗi, tiểu thư con rối, vừa rồi chỉ là một chuyện ngoài ý muốn mà thôi, kỳ thật tôi không hề muốn mạo phạm tới cô! Nếu cô cảm thấy bất an, cứ cầm khẩu súng này đi, trong trường hợp tôi lại có bất cứ hành vi vượt quá giới hạn nào, cô cứ việc bắn tôi, bất cứ lúc nào cũng được, tôi tuyệt đối không lắc đầu lấy một cái, tôi nói thật."
Cờ rắc—— Lâm Ân còn dứt khoát kéo chốt bảo hiểm sẵn, rồi nghiêm túc đặt khẩu súng lục ấy ở nơi mà tiểu thư con rối tiện tay là có thể lấy được.
Sau đó, tay phải của hắn lại đặt về vị trí ban đầu.
Hắc Huyền Nguyệt: "..."
Trái Trái: "..."
Bầu không khí tạm thời chìm trong yên tĩnh.
Hắc Huyền Nguyệt mệt mỏi nhắm hai mắt lại, bàn tay mảnh khảnh không ngừng nắm chặt lại buông ra, nắm chặt lại buông ra, tới cuối cùng cô ấy cũng quyết định vươn ngón tay mảnh khảnh tới, nhẹ nhàng xé bỏ lớp băng dính đang dán trên cánh tay đã gãy lìa của mình, ngay trước mặt Lâm Ân.
Tiếp theo, dưới cái nhìn chăm chú xen lẫn với tò mò và nghi hoặc của Lâm Ân, Hắc Huyền Nguyệt trực tiếp xé lớp băng dán ấy ra và từ từ nhắm hai mắt xuống, vươn đôi bàn tay mảnh khảnh tới, ôm lấy bả vai Lâm Ân, toàn bộ những biểu cảm đều duy mỹ giống như một đóa hoa hồng đang thổ lộ tình yêu.
Lâm Ân sửng sốt, nói: "Ai?"
Không thích hợp nha!
Tiểu thư con rối làm như vậy là đang muốn biểu lộ tình yêu với hắn sao?
Cô ấy lại chủ động bế hắn lên?
Nhưng theo những gì hắn nhớ, thì hình như độ khai phá tình cảm của cô ấy còn chưa đạt đến trình độ này mà? Không lẽ lại đốt cháy giai đoạn rồi?
Nhiệt độ nâng cao nhanh quá, có chút bất ngờ không kịp đề phòng nha!
Cũng chính tại thời điểm hắn đang muốn tỏ vẻ nghi hoặc, đột nhiên lại phát hiện ra một chút dao động năng lượng chú thuật tinh tế vừa lóe lên xung quanh hàng lông mi đang nhắm nghiền của Hắc Huyền Nguyệt, dường như trong mơ hồ còn có một chút điện lưu xẹt qua.
Gần như trong nháy mắt ấy…
Bùm bùm xoẹt xoẹt xoẹt ba ba ——Trong nháy mắt ấy, cùng với tiếng điện lưu loẹt xoẹt thật to truyền đến, từng luồng điện lưu màu tím trực tiếp xuất phát từ cánh tay cụt của Hắc Huyền Nguyệt, nhanh chóng lan tràn tới thân thể của Lâm Ân.
Lúc ấy, Lâm Ân còn chưa kịp phản ứng lại, lập tức bị điện giật sét đánh, chấn động cả người, xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt, thậm chí trong mơ hồ, hắn còn có thể trông thấy điện quang nổ lốp bốp trong xương cốt của mình.
"Điện điện điện điện điện điện… —— " Ngay sau đó, tiếng kêu thảm thiết của Lâm Ân lập tức truyền ra, lan khắp không gian bên trong cứ điểm của Dạ Y.
【 đinh! Ngươi đang bị dòng điện năm nghìn volt công kích, giá trị sinh mệnh đang xói mòn! 】
【 đinh! Ngươi đang bị dòng điện mười ngàn volt công kích, giá trị sinh mệnh đang xói mòn! 】
...
Hơn mười phút sau, trong phòng bệnh, Lâm Ân toàn thân đã sợ đến long tóc gáy, quần áo tả tơi, đen xì mặt mũi, ngồi trên chiếc xe lăn của mình, toàn thân bốc lên khói nhẹ, thậm chí tới tận lúc này, từng luồng điện lưu vẫn còn miệt mài phát ra những tiếng xoẹt xoẹt. Chúng nó chạy khắp nơi từ trên đỉnh đầu của hắn, một đường thông qua chiếc xe lăn bên dưới, tiếp xúc với mặt đất.
【 đinh! Đang nạp điện cho chiếc xe lăn phụ trợ tác chiến cá nhân của ngươi, lượng điện trước mắt 91%】
【 đinh! Đang nạp điện cho chiếc xe lăn phụ trợ tác chiến cá nhân của ngươi, lượng điện trước mắt 92%】
Mà phía đối diện với hắn, Hắc Huyền Nguyệt đã mặc bộ quần áo bệnh nhân với những đường hoa văn màu trắng, nhẹ nhàng ôm đôi chân thon dài ngồi ở chỗ kia, mái tóc dài vẫn tùy ý xõa tung trên vai, phong cách ăn mặc hoàn toàn khác với lúc trước, không còn mỹ cảm như lúc mặc bộ váy Gothic kia, nhưng dáng vẻ cô ấy lúc mặc bộ quần áo bệnh nhân này lại mang đến cho người ta một loại hương vị tươi mát thoát tục.
Có vẻ như trong mọi tình huống, cô ấy đều cực kỳ chú trọng đến hình tượng của chính mình, như thể hành vi và hình thức tao nhã này đã khắc thẳng vào bản mạch rồi, và không cần biết ngươi quan sát cô ấy từ góc độ nào, mỗi một khung hình ngươi bắt gặp, đều có thể sử dụng làm bối cảnh để bắt đầu nâng bút vẽ xuống.
Chỉ có duy nhất một thứ không hài hòa, đó chính là cánh tay đã gãy lìa của cô ấy, nhìn giống như bức Tượng thần Vệ Nữ.
"Vừa rồi là phản ứng rò điện bình thường, hay là phản ứng cố ý rò điện vậy..." Lâm Ân đen mặt hỏi.
Hắc Huyền Nguyệt dùng khóe mắt liếc nhìn hắn, vẫn là ánh mắt máy móc căn bản không nhìn ra bất cứ phản ứng cảm xúc gì: "Cố ý."
Hiếm khi thấy cô gái này dùng giọng điệu vô cùng bình tĩnh kiểu này để trả lời vấn đề của Lâm Ân.
Lâm Ân: "..."
Lâm Ân có chút xấu hổ, vội vàng vươn tay lau mồ hôi lạnh trên trán. Sau đó, hắn lại lấy một chiếc lược ra, muốn vuốt thẳng mớ tóc đã bị điện giật đến dựng thẳng đứng lên của mình, nhưng đương nhiên, có cái trứng dùng.
Vốn dĩ Lâm Ân còn muốn lấy vẻ mặt cay đắng, đau khổ giống như nam chủ tiến vào thăm viếng, nhưng ai mà ngờ được, đến cuối cùng hắn lại dùng phương thức vô cùng tà ác này “Bay” vào?
Lại nói, tuy bản thân bị điện giật rất thảm, nhưng rất nhanh Lâm Ân lại phát hiện ra một điều làm hắn cảm thấy hơi quái dị.
Bởi vì lần này, khi hắn dùng phương thức bay thẳng vào phòng, làm ra hành động sàm sỡ tiểu thư con rối, thậm chí còn bày ra một cảnh tượng hơi nóng bỏng, trẻ nhỏ tuyệt đối không nên xem, vậy mà hệ thống lại không nhắc nhở độ hảo cảm của tiểu thư con rối giảm xuống?
Không thể không nói đây đúng là một chuyện làm người ta cực kỳ kinh ngạc.
Bởi vì trước kia hắn đã quen rồi.
Trước kia, mỗi lần hắn tới trêu chọc vị tiểu thư con rối lạnh như băng này, bên tai sẽ vang lên nội dung nhắc nhở độ hảo cảm -1, -1, vậy mà lần này không có…
Loại tình huống lạ thường này làm người ta có chút không thích ứng được.
Xung quanh lại một lần nữa rơi vào bầu không khí tĩnh lặng đến nhạt nhẽo.
Bởi Hắc Huyền Nguyệt tuyệt đối sẽ không nhắc đến chuyện cô ấy đã xuất hiện rồi thay hắn ngăn cản vụ oanh tạc trí mạng bên trong thành nguyền rủa kia. Và suốt từ nãy đến giờ, khóe mắt lạnh lùng ấy cũng chỉ quét qua thân thể hắn một lần từ trên xuống dưới.
-apptruyen-