Dị Giới Dược Tề Sư (Bản Dịch)

Chương 824 - Chương 824: Cô Không Biết Nắm Bắt Cơ Hội…

Chương 824: Cô Không Biết Nắm Bắt Cơ Hội… Chương 824: Cô Không Biết Nắm Bắt Cơ Hội…

Dường như sau cái nhìn này, cô ấy đã xác định được thân thể hắn không có vấn đề gì, và một lần nữa bình tĩnh dời ánh mắt đi, khôi phục lại dáng vẻ thiếu nữ ba không như trước.

Nhưng rõ ràng là thương tổn trên người cô ấy còn nghiêm trọng hơn Lâm Ân nhiều.

"Cám ơn." Vẻ mặt Lâm Ân trở nên nghiêm túc, hắn trịnh trọng nhìn về phía Hắc Huyền Nguyệt, nói ra hai chữ kia, trực tiếp phá vỡ bầu không khí yên tĩnh đến tẻ ngắt này: "Cám ơn cô đã cứu tôi, không cần biết là vì nguyên nhân gì, vì khế ước cũng được, vì bất cứ điều gì khác cũng tốt, bởi vì cô chính là cô gái đầu tiên liều mạng tới cứu tôi ở thời điểm nguy cấp như vậy. Tôi vô cùng cảm động."

Thân thể Hắc Huyền Nguyệt thoáng dừng lại một chút, nhưng trên mặt vẫn không nhìn ra bất cứ dao động cảm xúc gì, ánh mắt bình tĩnh nói: "Ừm."

"..."

Lâm Ân vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý để đỏ mắt rơi lệ, để gào khóc thảm thiết, lại trực tiếp bị một từ "Ừm" này phá vỡ hết kế hoạch.

"Chỉ một tiếng “ừm” thôi sao?" Lâm Ân khụ khụ hai tiếng, thân thể lập tức nghiêng về phía trước, nghiêm túc khích lệ nói: "Cô không biết mình nên nhân cơ hội này để đưa ra một chút yêu cầu quá phận nào đó với tôi hay sao? Ví dụ như bảo tôi phải lấy thân báo đáp, cả đời làm trâu làm ngựa cho cô, bảo tôi phải kính dâng ra thân thể của chính mình chẳng hạn? Có rất nhiều điều kiện như vậy đó? Nếu cô nói ra, tôi sẽ vui vẻ đi làm mà?"

"..."

Không có bất cứ phản hồi gì.

Hắc Huyền Nguyệt không tiếp tục nói nữa, chỉ cầm một cuốn sách trong tay, im lặng đọc, giống như đã hoàn toàn coi thiếu niên ngồi trên xe lăn bên cạnh mình là một sinh vật không tồn tại rồi.

Lâm Ân: "..."

Không cần phải nghi ngờ, đây là khó khăn khi nói chuyện với những cô bé lạnh lùng cao ngạo, trời sinh các cô ấy đã mang theo loại năng lực bị động có tên là tẻ nhạt này rồi. Và ngay cả khi tiếp xúc với một người vô cùng quen thuộc, đối phương cũng rất dễ bị rơi vào bầu không khí lãng nhách vô cùng khó xử này.

Khi rơi vào tình huống như vậy, nếu là người khác, chỉ sợ bọn họ đã khó xử đã khốn đốn đến mức run run rẩy rẩy rời đi rồi, là bị hàn khí trên người các cô ấy gây ra tổn thương không chịu nổi.

Nhưng Lâm Ân… dù sao cũng không phải người bình thường.

Hắn lại theo bản năng móc chiếc điều khiển từ xa tới, sau đó dùng sức ấn một cái xuống nút thứ ba, cái nút mà hắn cũng không biết nó có tác dụng là gì "?".

Ông —— Dường như vừa có một luồng điện lưu chạy tới, thân thể Hắc Huyền Nguyệt lập tức trở nên cứng đờ. Bên tai Lâm Ân cũng nhanh chóng vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống đã lâu chưa nghe được.

【 đinh! Độ hảo cảm của Hắc Huyền Nguyệt đối với ngươi -1】

Sau đó, hắn lập tức nhìn thấy ánh mắt làm cho người ta phát lạnh của Hắc Huyền Nguyệt xoay tới, nhìn thấy hai chân cô ấy khép lại, nhìn thấy cô ấy gấp quyển sách trên tay vào…

Ngay tại thời điểm Lâm Ân vừa định mở miệng nói chuyện, quyển sách trên tay cô ấy đã bị ném tới, chỉ nghe một tiếng "Phanh" đanh gọn, nó lập tức nện thẳng vào mặt hắn.

【 đinh! Sinh mệnh lực của ngươi -1】

"Như hiện giờ mới đúng nha, tốt xấu gì cũng nên phản hồi lại một chút chứ?" Lâm Ân trấn định lấy cuốn sách trên tay xuống, sau đó nhét nó ra sau lưng, trắng trợn tịch thu.

Làm xong một loạt hành động mờ ám mà tự nhiên như vậy, hắn lại nâng chiếc kính một mắt lên, bắt đầu mở miệng nói ╮(╯▽╰)╭ : “Hiện tại chúng ta vẫn đang có khế ước trong người, cô chính là vệ sĩ tiểu thư của tôi. Có vệ sĩ nào lại lạnh nhạt, hờ hững với chủ thuê như vậy? Cô nói xem, có đạo lý này hay không?"

Hắc Huyền Nguyệt nhìn chằm chằm vào quyển sách vừa bị hắn vô sỉ giấu ra sau lưng, nói: "Hiệp nghị thuê mướn đã bị giải trừ rồi, đây là lời ngươi nói đó."

Lâm Ân ngẩn ra, lại vội vàng đưa mắt nhìn chung quanh (o_o)? có vẻ cực kỳ ngạc nhiên nói: "Có ư? Tôi từng nói ra những lời như vậy sao? Ủa vì sao tôi lại không biết nhỉ? Không có đâu, thời gian ba mươi ngày còn chưa tới mà, tiểu thư con rối cô không thể quỵt nợ được đâu! Làm như vậy là vô cùng không có đạo đức đấy!"

Lâm Ân nghiêm khắc mà chọc chọc hai cái, tỏ vẻ chỉ trích.

"..."

Hắc Huyền Nguyệt lặng lẽ ngồi nhìn hắn bày ra vẻ mặt ngây thơ vô số tội kiểu như "Tôi không hiểu", "Tôi không biết", "Tôi chưa từng nói", lâu dần, bên trong đôi mắt bình tĩnh của cô ấy cũng xuất hiện một chút tức giận.

Bởi vì rõ ràng là lúc trước, ở trên đường, hắn đã lớn tiếng nói khế ước thuê mướn giữa bọn họ đã bị giải trừ rồi, nhưng tới hiện giờ, sau khi khôi phục lại, hắn lập tức không thừa nhận.

Cô ấy cố gắng hít sâu một hơi, từ từ nhắm hai mắt lại, cũng siết chặt nắm tay, đề phòng mình không khống chế được bộ thân thể máy móc này, sau đó không cẩn thận mà trực tiếp làm cho chủ thuê gặp phải rủi ro, đi tong cái mạng.

Nhưng đã cứng.

Nắm tay đã cứng bang bang rồi!

"Mà nếu tôi chưa từng nói những lời như vậy..." Dường như Lâm Ân hoàn toàn không chú ý tới dao động cảm xúc của cô ấy, ( ̄︶ ̄) hắn vẫn vênh váo, dựng một ngón tay lên, nói: "Như vậy, với tư cách là chủ thuê hợp pháp của cô, cũng là người có được khế ước ba mươi ngày với tiểu thư Hắc Huyền Nguyệt, tôi trịnh trọng tuyên bố, dựa theo quy định của khế ước, trong lúc thuê mướn, nếu tiểu thư Hắc Huyền Nguyệt gặp phải bất cứ tổn thương gì nằm ngoài phạm vi nhiệm vụ, chúng đều sẽ được xử lý dưới hình thức là tai nạn lao động! Và trách nhiệm tiến hành đại tu toàn phương diện cũng như bảo vệ tiểu thư Hắc Huyền Nguyệt đều do chủ thuê giải quyết."

"Tiểu thư con rối, cô có tiếp nhận quy định này không?"

Hắc Huyền Nguyệt dùng sức mở to hai mắt ra, hướng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào hắn nói: "Bên trong khế ước thuê mướn nói bằng miệng giữa chúng ta không có quy định như vậy, ta không tiếp nhận."

"Câu trả lời không tiếp nhận đã bị vô hiệu." Lâm Ân nâng chiếc kính một mắt lên, trực tiếp ôm ngực, đưa mắt nhìn ra xa, nói: "Là chủ thuê của tiểu thư Hắc Huyền Nguyệt, Lâm Ân tiên sinh có được quyền giải nghĩa cuối cùng bên trong khế ước thuê mướn nói bằng miệng này. Và sau khi cân nhắc thật lâu, tới cuối cùng, Lâm Ân tiên sinh đã đưa ra quyết định, vĩnh viễn bác bỏ loại hành vi từ chối bất hợp lý này của tiểu thư Hắc Huyền Nguyệt, còn cấm phản bác lại. Tiểu thư Hắc Huyền Nguyệt, cô còn điều gì muốn nói hay không?"

Bình Luận (0)
Comment