Dị Giới Dược Tề Sư (Bản Dịch)

Chương 849 - Chương 849: Cô Em Gái Ngốc Nghếch Này!

Chương 849: Cô Em Gái Ngốc Nghếch Này! Chương 849: Cô Em Gái Ngốc Nghếch Này!

Lâm Ân cũng không quá xa lạ với nơi này.

Lúc trước, khi hắn lợi dụng năng lực truyền tống muốn quay trở về Ngôi Nhà Hạnh Phúc, hắn cũng từng xuất hiện trong đường hầm không gian, và thứ bao bọc bên ngoài đoạn đường hầm không gian ấy, chính là dòng chảy không gian hỗn loạn rậm rạp này.

Và tới cuối cùng, hắn cũng hiểu được vì sao Alice lại đến tìm mình.

Bởi vì thời khắc cuối cùng, khi bị Vạn Cơ Chi Thần kéo trở về, gần như một chân của hắn đã bước vào Ngôi Nhà Hạnh Phúc rồi.

Và không cần phải nghi ngờ, khẳng định là khí tức của hắn lúc ấy đã làm Alice chú ý tới.

Nhưng làm sao cô ấy có thể... chạy tới tận đây được?

Rõ ràng cô ấy là Địa Phược Linh mà?

Trên người cô ấy mang theo nguyền rủa, khiến cho cô bé này tuyệt đối không thể rời khỏi Ngôi Nhà Hạnh Phúc, nếu cưỡng ép rời đi, dù chỉ là một bước, cũng sẽ mang đến cho cô ấy sự tra tấn và nỗi đau khổ khó có thể tưởng tượng nổi.

Vậy rốt cuộc … cô ấy đã làm như thế nào để vượt qua khoảng cách quá mức xa xôi này mà xuất hiện ở nơi đây?

Lâm Ân không dám nghĩ nữa.

"Ngay ở phía trước, dường như ác linh kia đã bị nguyền rủa trói buộc, đang dùng tốc độ rất nhanh rời xa chúng ta." Ngả Văn tước sĩ ngẩng đầu, trong nháy mắt đã mang theo Lâm Ân vượt qua vùng không gian loạn lưu vô tận phía trước.

Mà cũng chính tại khoảnh khắc Ngả Văn tước sĩ xua tan vùng loạn lưu trước mặt, con ngươi của Lâm Ân chợt co rụt lại.

Hắn vừa thoáng bắt được bóng người ở phía trước kia. Nhưng ngay khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ấy, trong lòng hắn lập tức trở nên lạnh lẽo như vừa rơi vào đầm băng.

Bởi vì hắn đang được chứng kiến cảnh tượng khiến bản thân quá mức đau lòng.

Chỉ thấy vô số những sợi tơ màu đen tràn tới từ phía sau lưng Alice, chúng nó trấn áp thân thể của cô ấy, thậm chí mật độ của những sợi tơ này dày đặc đến nỗi, hắn còn không thể nhìn rõ hình dáng của em gái mình.

Ở thời điểm hiện tại, bàn tay nhỏ bé tái nhợt mơ hồ lộ ra bên trong những sợi tơ dày đặc kia, đã bị tàn phá đến mức gần như vỡ vụn cả rồi.

Mà những sợi tử tuyến ở phía sau lưng cô ấy vẫn một mực kéo thật dài đến tận cuối tầm mắt. Chúng giống như vô số xiềng xích không khóa, đang liều mạng kéo cô ấy trở về lồng giam của riêng mình.

Đến khoảnh khắc này, rốt cuộc Lâm Ân cũng hiểu, cô ấy vốn chưa thoát khỏi thứ nguyền rủa đang trói buộc trên người mình, là cô ấy cứng rắn, liều mạng mang theo chấp niệm, mạnh mẽ kéo theo vô số nguyền rủa trói buộc, để từng bước từng bước, vượt qua khoảng cách cực kỳ xa xôi giữa hai người, tiến đến nhìn thấy hắn!

"Alice!" Giờ khắc này, Lâm Ân đã trừng lớn đôi mắt như muốn rách ra, nỗi đau đớn, xót xa lập tức thổi quét toàn thân hắn.

Đứa nhỏ ngốc nghếch này!

Cô em gái ngốc nghếch này!

Khẳng định là cô bé ấy đã cảm nhận được khí tức của hắn vào đúng khoảnh khắc Vạn Cơ Chi Thần cưỡng ép kéo hắn trở về, bởi vậy mới cho rằng hắn đã gặp phải cường địch không thể chống đỡ được, mới cho rằng hắn đã rơi vào nguy hiểm… Để rồi sau đó, cô ấy không chút quan tâm đến bản thân, lập tức mang theo xiềng xích và gai nhọn trên người, cố chấp muốn đi tìm hắn?

Nói cách khác, từ khi đại chiến với Vạn Cơ Chi Thần bắt đầu, đến lúc Ngả Văn tước sĩ xuất hiện cứu hắn, đến khi hắn chìm trong hôn mê, lại đến tận lúc hắn giải phẫu cho tiểu thư con rối… trong suốt quãng thời gian mà hắn hoàn toàn không hay biết gì kia, cô ấy vẫn luôn chịu đựng nỗi đau khổ thật lớn, một mực lang thang trong không gian loạn lưu này, đi tìm hắn ư?

Hơn nữa, cô ấy làm như vậy cũng chẳng vì điều gì hết, chỉ vì một cái liếc mắt nhìn, chỉ cần xác định được hắn vẫn còn sống… vậy là đủ rồi, thậm chí còn không kịp nói thêm điều gì với hắn, đã yên lặng bị kéo về cái lồng giam kia?

"Nói đùa gì thế!!" Lâm Ân cắn răng, gần như trong nháy mắt, hắn đã lấy ra cây liêm đao khổng lồ của mình, trực tiếp phát động hiệu quả nhảy vọt không gian của nó, mặc cho không gian loạn lưu xung quanh có thể lấy mạng hắn trong nháy mắt, hắn cũng không quan tâm.

Ông —— Luồng sương máu dày đặc xuất hiện, Lâm Ân mang theo đôi mắt đã trừng to muốn rách mí, trực tiếp đi tới bên cạnh Alice, vội vàng vươn tay đến bắt lấy bàn tay nhỏ bé gần như đã bị phá tan thành từng mảnh nhỏ của cô ấy.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, lực kéo to lớn kia đã khiến thân thể hắn bay lên, phấp phới như một chiếc lá rụng nhỏ bé.

Giống như ngươi đột ngột vươn tay, tóm lấy một đoàn tàu đang điên cuồng lao nhanh về phía trước vậy.

Lực ly tâm cực mạnh kia gần như đã kéo đứt cánh tay Lâm Ân rồi.

Nhưng Lâm Ân vẫn cắn chặt răng, vẫn cố gắng vươn tay ra tóm lấy những sợi chỉ đen nguyền rủa trên người cô ấy, giữa không gian loạn lưu đang điên cuồng vặn xoắn, rồi dùng sức luồn vào khe hở giữa những sợi dây nguyền rủa kia, dùng sức chạm được vào thân thể Alice.

Gương mặt tiều tụy đầy vết rạn, gần như đã bị nguyền rủa hoàn lấp kín kia, lập tức làm trái tim Lâm Ân đau đớn.

【Đinh! Ngươi đang thi triển năng lực xóa bỏ thời gian nguyền rủa đối với Alice, xin hỏi có lập tức tiến hành gây ảnh hưởng hay không? 】

"Có!" Lâm Ân ngửa đầu rống to.

Cũng chính tại khoảnh khắc đó, một luồng ánh sáng bạc chói mắt xuất hiện từ trong tay hắn, nhanh chóng lan tràn ra ngoài, chỉ trong nháy mắt đã trải rộng toàn thân Alice, bao phủ vô số những đường tử tuyến màu đen kia.

Tại khoảnh khắc ấy, cả không gian loạn lưu đều bị luồng hào quang màu bạc chói mắt kia chiếm cứ, ngay cả Ngả Văn tước sĩ cũng không nhịn được, phải giơ tay lên che mắt mình lại.

Từng sợi tử tuyến đứt đoạn.

Lực lượng đáng sợ của nguyền rủa đang điên cuồng kéo Alice quay trở về Ngôi Nhà Hạnh Phúc, cũng nhanh chóng tan rã trong luồng sáng bạc kia.

Tới cuối cùng, Lâm Ân cắn chặt răng, đột nhiên lao đến, ôm chặt lấy vòng eo của cô bé, dùng sức tách cô em gái nhỏ bé của mình ra khỏi thứ nguyền rủa đáng ghê sợ kia.

Cô ấy nhắm mắt lại, gương mặt đáng yêu cùng thân thể đầy vết rạn… giống hệt một thiên sứ.

Rõ ràng… cô ấy là một con ác quỷ sinh ra từ trong hận thù, lại nguyện ý phô bày cho hắn nhìn thấy một mặt thuần khiết nhất, tốt đẹp nhất của chính mình.

Chấp niệm.

Đúng vậy. Xét cho cùng, cả hận ý lẫn oán niệm cũng chỉ là một loại chấp niệm.

Nó chính là căn nguyên tồn tại của ác linh.

Bình Luận (0)
Comment