Dị Giới Dược Tề Sư (Bản Dịch)

Chương 850 - Chương 850: Ước Mong Duy Nhất Của Cô Ấy!

Chương 850: Ước Mong Duy Nhất Của Cô Ấy! Chương 850: Ước Mong Duy Nhất Của Cô Ấy!

Có đôi khi chấp niệm lớn đến mức độ nhất định nào đó, thì không một thứ gì trên đời này có thể ngăn được bước chân của bọn họ.

Mà hiển nhiên, tại thế giới hắc ám, hắn đã bất tri bất giác trở thành tồn tại duy nhất để chờ mong ở trong lòng cô bé này rồi.

Là người nhà...

"Ngả Văn đại ca!" Tới cuối cùng, trong khoảnh khắc nguyền rủa bị phá tan, Lâm Ân ôm cô gái gần như đã tan vỡ trong ngực, mạnh mẽ quay đầu cắn răng vươn tay về phía Ngả Văn tước sĩ.

Cùng thời điểm này, trong hai mắt Ngả Văn tước sĩ lập tức chớp động một chuỗi ánh sáng số liệu chói lòa.

Ba —— Gã nhẹ nhàng búng tay một cái, không gian loạn lưu lấp đầy hướng về phía bọn Lâm Ân lập tức bị xua tan.

Cùng với một luồng cảm giác vặn vẹo giống như Kính Vạn Hoa xuất hiện, không gian bên cạnh đám người Lâm Ân đột nhiên sụp đổ xuống, bọn họ đã được Ngả Văn tước sĩ truyền tống rời khỏi không gian loạn lưu hỗn loạn này rồi.

...

Ca sát—— Một tiếng nổ lớn phát sinh do không gian sụp đổ truyền đến, Lâm Ân ôm Alice trong ngực nặng nề trở về phòng mình, lập tức thở hồng hộc mà rơi xuống chiếc xe lăn.

Hắn không cần điều chỉnh trạng thái của mình, đã vội vàng cúi người nhìn về cô gái trong ngực kia.

Trên làn da của cô ấy là những vết rạn chi chít, quỷ khí dày đặc hỗn loạn bắt đầu tuôn ra ngoài từ trong vết nứt của làn da.

Cô bé ấy giống như một con búp bê bằng sứ đã bị đập vỡ, chỉ có thể tiều tụy nhắm mắt lại, bàn tay nhỏ bé nắm lấy vạt áo của Lâm Ân, vạt áo trên người đã sớm bị xé rách trong loạn lưu rồi.

"Em sao rồi? Alice! Em có khỏe không?" Lâm Ân vội vàng hỏi.

Nghe được lời nói của hắn, ngón tay của cô bé trong ngực hắn khẽ nhúc nhích một chút. Trong thoáng chốc, hàng mi mỏng manh yếu ớt kia nhẹ nhàng giật giật, tựa như tiếng nói của Lâm Ân đã gọi tỉnh ý thức hỗn độn của cô ấy.

Đôi mắt suy yếu làm người ta tan nát cõi lòng kia cũng từ từ mở ra.

"Anh trai..." Alice nhúc nhích khóe môi, bàn tay nhỏ bé gian nan giơ lên, muốn sờ vào gương mặt hắn, giống như đang muốn xác nhận xem có phải anh trai của mình vẫn còn sống sót, vẫn bình an vô sự hay không?

Sau đó, bàn tay cô ấy dùng sức túm chặt vạt áo trước ngực hắn, lại suy yếu nghiêng đầu tựa vào cổ hắn. Thứ ánh sáng quyến luyến lóe lên trong con ngươi nửa mở kia cũng dần dần bình tĩnh lại: "Lại gặp được anh rồi..."

Nghe được giọng nói trong trẻo mà trầm thấp đó, trong lòng Lâm Ân lại đau nhói từng cơn.

Cô bé này quá ngốc, ngốc đến mức làm người ta thương tiếc không thôi.

Bởi vì từ khi rời khỏi hẻm Du Hồn, đã một đoạn thời gian rất dài hắn không có đi thăm cô bé này. Cô ấy chỉ có một mình, lại phải trông coi cả tòa lâu đài khổng lồ đang giam cầm cô ấy, chỉ cần nghĩ cũng biết cô ấy sẽ cô đơn đến mức nào.

Khi còn sống, tòa thành kia đã giam cầm cô ấy, tới khi chết rồi, tòa thành kia vẫn tiếp tục trói buộc cô ấy.

Lâm Ân cho rằng cô ấy sẽ oán trách hắn, nhưng cô ấy không hề có suy nghĩ này.

Trong ánh mắt của cô ấy, ngoại trừ quyến luyến, không thể tìm ra bất cứ điều gì khác nữa.

Cô ấy thật sự coi hắn là người nhà duy nhất mà bản thân quý trọng rồi.

"Xin lỗi, Alice, là lỗi của anh... Anh trai nên dành nhiều thời gian đi đến Ngôi Nhà Hạnh Phúc với em hơn." Lâm Ân hít sâu một hơi, dùng ánh mắt đầy phức tạp nhìn cô gái trong lòng ngực.

Alice nhắm mắt lại, yếu ớt cuộn mình trong lòng hắn, ôm lấy ngực hắn, dường như chỉ khi làm như vậy, cô mới cảm nhận rõ được nhiệt độ và hơi thở của hắn.

Cô ấy không nói gì, yên tĩnh giống như một con rối sứ.

Cô ấy rất hưởng thụ thời khắc này, cũng giống như tòa lâu đài bên kia dù có lớn hơn nữa cũng không phải là nhà, nhưng ở cùng người nhà thì nơi nào cũng có thể là nhà.

Thế nhưng … anh nên làm thế nào để bù đắp cho em đây...

Alice, Alice…

Em hãy nói đi, hãy nói xem một tên anh trai khốn nạn như anh phải làm thế nào mới có thể bù đắp được cho em đây...

Lâm Ân cứ một mực đưa đôi mắt đầy phức tạp nhìn xuống cô bé trong ngực, muốn mở miệng, nhưng vừa mới hé miệng, bàn tay mảnh khảnh đã nhẹ nhàng đặt lên môi hắn.

"Cứ ôm em như vậy là được rồi." Hắn nghe được cô bé đang nhắm mắt trong ngực mình phát ra thanh âm trong trẻo như vậy.

Tựa như đây chính là ước mong duy nhất của cô ấy.

Cô ấy không có yêu cầu nhiều hơn, chỉ hi vọng anh trai ôm cô ấy một cái, làm như vậy trong lòng đã vô cùng thỏa mãn rồi.

Lâm Ân thở dài một tiếng, lại dùng áo choàng bọc lấy thân thể Alice, gắt gao ôm lấy cô bé trong vòng tay mình, cảm giác áy náy gần như đã phun trào trong lòng.

Thời gian trôi đi…

Bỗng nhiên không khí xung quanh phát sinh một chút vặn vẹo, thân thể Ngả Văn tước sĩ trực tiếp xuất hiện bên người Lâm Ân, nhìn cô gái đang được hắn ôm trong ngực.

"Ngả Văn đại ca, đa tạ anh." Lâm Ân cười khổ một tiếng, khẽ lắc lắc đầu nói.

Ngả Văn tước sĩ đưa mắt nhìn cô bé đang an tâm mà quyến luyến, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, giống như một cô em gái đang cuộn mình trong ngực hắn, ánh mắt chớp động, dù nói như thế nào, gã cũng không nguyện đi tin tưởng, cô gái này chính là một con ác quỷ cấp tử triệu, trong lòng tràn ngập lửa hận vô biên vô tận kia.

"Cho nên... Cô ấy là em gái của em?" Rốt cuộc Ngả Văn tước sĩ vẫn mở miệng hỏi bằng giọng nói đầy kinh ngạc của mình.

Lâm Ân cười khổ nhìn Alice trong lòng, nói: "Đúng, cô ấy là một cô bé em gặp được từ trước khi trở thành Dạ Y, bởi vì một số nguyên nhân đặc biệt, hai chúng em đã trở thành anh em. Lần này, hẳn là cô ấy cảm nhận được em đang gặp nguy hiểm, mới trải qua trăm cay ngàn đắng chạy đến nơi này..."

Nói đến đây, Lâm Ân không nhịn được lại thở dài một hơi.

Ngả Văn tước sĩ dùng ánh mắt cực kỳ bất thường nhìn về phía hắn, giống như đang muốn nhìn thấu xem, rốt cuộc hắn là một người như thế nào.

Nói cách khác, Lâm Ân này không chỉ có một vị hôn thê là tồn tại cấp căn nguyên, có cha vợ và mẹ vợ là tồn tại cấp căn nguyên, ngay cả em gái hắn cũng là ác linh cấp tử triệu?

-apptruyen-

Bình Luận (0)
Comment