-nguồn tại truyện-yy-pro-
Chưa hết, khi ở trong thành Hắc Dạ, gã còn nghe được một lời đồn đại, nói rằng hình như chủ mẫu cũng sớm trở thành mẹ nuôi của hắn từ lâu rồi.
Và nếu tính thêm gã, người anh trai mà Lâm Ân vừa mới nhận...
Ngả Văn tước sĩ: "..."
Gã cảm thấy số liệu của mình có chút hỗn loạn, đầu óc hơi choáng váng.
Bởi vì biến thái quá rồi, bất bình thường quá rồi. Rốt cuộc là hắn đã làm thế nào lại có thể củng cố bối cảnh của mình cứng đến mức này?
Nhóm thân thích như vậy, dù không đặt ở thế giới hắc ám này, thì đặt ở bất kỳ một thế giới nào, cũng xa hoa đến không hợp lẽ thường rồi?
Nhưng đó còn chưa phải chuyện quan trọng nhất, bởi vì có một điều còn quan trọng hơn. Hình như trong bất tri bất giác, ngay cả gã cũng trở thành một thành viên trong gia đình của Lâm Ân rồi, cũng bị hắn thần kỳ thu nhận về, đây mới là chuyện không hợp lẽ thường nhất.
Một đại gia đình như vậy, nếu thật sự tuyên truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ khiến cho cả thế giới xôn xao ư?
"Ngả Văn đại ca, anh làm sao vậy?" Lâm Ân có chút nghi hoặc ngẩng đầu lên hỏi.
Ngả Văn tước sĩ xoa cái đầu choáng váng của mình, rồi xoay người vươn tay đến, nói: "Không sao, anh chỉ đột nhiên nghĩ đến một số chuyện không hợp thói thường mà thôi. Cậu cứ làm việc của mình trước đi, đợi lát nữa anh lại đến thăm cậu."
Sau đó, dưới ánh nhìn khó hiểu của Lâm Ân, Ngả Văn tước sĩ day day huyệt Thái Dương, trực tiếp xoay người, trực tiếp dùng một phương thức cực kỳ không hợp lẽ thường để biến mất trong vách tường trước mặt.
Lâm Ân: "..."
Cũng may… Ánh mắt đầy thương tiếc của Lâm Ân lại rơi xuống người Alice trong ngực mình... Alice không có gì đáng ngại.
...
Hơn mười phút sau, rốt cuộc Alice cũng khôi phục lại, cô bé được Lâm Ân ôm lên, ngồi xuống bên giường, nhưng đôi mắt thuần khiết như nước kia vẫn một mực nhìn chằm chằm vào hắn, tựa như trong mắt cô ấy, ngoại trừ người anh trai này, nó tuyệt đối không thể chứa thêm bất cứ điều gì khác nữa
Lâm Ân thi triển thuật chẩn đoán ngẫu nhiên để xem bệnh cho cô ấy, cũng đại khái nắm rõ tình huống hiện tại của cô ấy rồi.
Hắn lắc đầu, cười khổ nói: "Quỷ khí tiêu hao quá nhiều, thiếu chút nữa là hồn phi phách tán, cũng may em liên hệ với anh kịp thời, nếu để chậm một lát, chỉ sợ em sẽ thật sự biến thành một vong linh đần độn."
Alice vẫn dùng ánh mắt thuần khiết nhìn hắn, hai bàn chân khe khẽ đung đưa, biểu lộ tâm trạng đang rất vui vẻ của cô ấy.
Lâm Ân có chút bất đắc dĩ, khẽ vươn tay ấn xuống cái mũi ngọc tinh xảo kia, dịu dàng nói: "Sau này không được làm như vậy nữa, đã biết chưa? Nhớ là không thể dùng man lực để thoát khỏi nguyền rủa được, em làm như vậy chỉ khiến nguyền rủa trên người em càng thêm hung mãnh hơn thôi. Đến lúc đó mới thật sự là phiền toái."
Nhưng đương nhiên, chỉ cần hắn liếc nhìn vẻ mặt của Alice một cái, trong lòng cũng hiểu cô bé này chẳng nghe lọt những lời hắn dặn dò rồi.
Cô bé ấy đang trần như nhộng ngồi ở chỗ đó, ngoan ngoãn giống một thiên sứ nhỏ, lại hoàn toàn không có chút xấu hổ hay thẹn thùng như những bé gái nhân loại khác, dường như cô bé này hoàn toàn không thèm để ý đến chuyện thân thể của mình bị anh trai nhìn thấy có phải là một chuyện thẹn thùng hay không.
"Anh trai ôm." Alice lại dang đôi tay nhỏ bé về phía hắn, trong ánh mắt tràn đầy quyến luyến.
Lâm Ân nhắm mắt nói: "Đừng ôm nữa, đã ôm rất nhiều lần rồi. Để anh trai may cho em một bộ quần áo trước. Sau này em nhất định phải nhớ kỹ, tuyệt đối không được ở trần trước mặt nam sinh, ngay cả anh cũng không được, đã biết chưa?"
Lâm Ân tiện tay lấy một bộ quần áo của mình từ trong không gian hệ thống ra, sau đó thi triển năng lực mô phỏng, trực tiếp phân giải bộ quần áo kia thành một bộ nội y và váy liền áo thuần trắng.
Lâm Ân vẫn nhớ rõ kích cỡ của Alice.
Dù sao lần trước khi ở hẻm Du Hồn, hắn từng tắm rửa cho Alice một lần, khi ấy kích cỡ vòng eo và vòng ngực là bao nhiêu, Lâm Ân đều biết rõ.
Nhưng đương nhiên, trong lòng hắn không có bất cứ tư tưởng không sạch sẽ nào với cô em gái này của mình.
Nếu nói tiêu chuẩn đạo đức của hắn khi đối mặt với Trái Trái là " -1", khi đối mặt với tiểu thư con rối là trên dưới 50, thì đối với Alice của mình, đạo đức của hắn luôn được duy trì ở khoảng tuyệt đối là 90 - 110.
Bởi vì đối với một cô bé có thân thế bi thảm như vậy, còn gần như đã coi hắn là toàn bộ thế giới của mình, Lâm Ân tuyệt đối không sinh ra bất kỳ dục niệm gì với cô ấy, trong lòng hắn chỉ có yêu mến, bảo vệ và thương tiếc vô cùng mà thôi.
Đúng vậy.
Chính là như vậy.
"Đến đây nào, mau mặc quần áo vào trước đi." Lâm Ân có chút bất đắc dĩ đặt bộ nội y và chiếc váy kia bên cạnh người Alice, nhưng cô bé vẫn ngồi im lặng, con ngươi có chút lơ đễnh liếc nhìn hắn, và vẫn không có bất kỳ động tác nào.
"..." Trên đầu Lâm Ân xuất hiện một sợi chỉ đen, hắn có chút ngập ngừng nói: "Chẳng lẽ em muốn anh trai mặc cho?"
Alice vui vẻ gật gật đầu, cô bé lập tức dùng hai bàn tay của mình nắm lấy ngón tay Lâm Ân, kéo hắn đến trước mặt, lại dùng đôi mắt to, long lanh ngập nước nhìn hắn.
Lâm Ân biết, mình thua rồi.
Là một người đàn ông, là một người anh trai, lại bị một cô em gái thuần khiết như vậy dùng ánh mắt đầy sương mù mông lung nhìn qua… hắn thề, dù một người anh trai làm bằng sắt đang ngồi ở chỗ này, cũng tuyệt đối không thể từ chối được bất cứ mong muốn gì của cô ấy.
Dù hắn biết mình không phải một tên lolicon, càng không phải sistercon, nhưng hắn vẫn biết mình thua rồi.
"Haizz… vậy phải nói rõ ràng trước nhé, chỉ có lần này thôi đó, không có lần sau đâu." Lâm Ân bất đắc dĩ vô cùng, nhưng biết làm thế nào bây giờ?
Hắn chỉ còn cách nâng hai chân của Alice lên đặt trên đùi mình, sau đó cầm lấy chiếc quần lót vừa được làm ra xong, cẩn thận bế cô em gái lên, mặc vào cho cô ấy.
Mà trong quá trình Lâm Ân mặc quần áo cho, Alice vẫn biểu hiện vô cùng ngoan ngoãn và phối hợp, đôi mắt như thiên sứ nhìn chằm chằm vào hắn, gần như không một ai có thể ngăn cản được ánh mắt tràn ngập quyến luyến và thân cận như vậy.
Huống chi… cô ấy còn là một cô bé đáng yêu.