"Báo cáo chấp sự! Tất cả vật tư đã vào vị trí! Chỉ chờ mệnh lệnh của ngài!"
"Kéo về!"
"Vâng!"
Tới cuối cùng, được một đám người buồn bã vây quanh, Lâm Ân trái ôm phải ấp tao nhã đóng cửa không gian hệ thống, cuối cùng cũng chịu đi ra khỏi nhà xưởng dưới ánh nhìn chăm chú của đám tổng quản bên trong.
Đương nhiên, chịu rời đi như vậy cũng không vì Lâm Ân không muốn mang toàn bộ hàng tồn kho của bọn họ rời đi, chỉ vì không gian hệ thống đã hết chỗ, không thể bỏ thêm vào được.
Nếu không, hắn có thể tháo hết toàn bộ máy móc huyết nhục ở bên trong cái nhà xưởng này mang đi rồi.
Mà vừa mới đi ra ngoài chưa được bao lâu, đột nhiên Lâm Ân lại dừng bước, giống như đột nhiên hắn vừa nghĩ đến một chuyện gì đó vô cùng quan trọng vậy. Đám Dịch Y sau lưng hắn cũng ngừng lại, nghi hoặc nhìn chấp sự của mình.
"Chấp sự, ngài làm sao vậy?"
Lâm Ân suy tư nói: "Chậc, hình như có chút không đúng, hình như ta... không có hoa mắt, hình như số 2 kia chính là số 1, mà hình như số 6... lại chính là số 5. Hình như ta không có hoa mắt, mà là nhầm lẫn rồi."
Tất cả đám Dịch Y xung quanh đều ngơ ngác (? Д? )! !
"Vậy... Vậy phải làm sao bây giờ? Chấp sự, chẳng lẽ chúng ta lại trả về cho bọn họ?"
Lâm Ân liếc nhìn đám đàn em xung quanh, ngay sau đó lại ngẩng đầu lên, hỏi ngược lại: "Đưa trở về? Tại sao phải đưa về? Không phải chúng ta đã dựa theo số lượng được ghi chép cẩn thận, giấy trắng mực đen trên tờ danh sách đó mà chuyển đi sao? 100 tấn Tiêm Khiếu Giả, 500 tấn giáp ngoài con nhện, rất bình thường mà?"
Đám Dịch Y xung quanh lập tức ngây người, một câu cũng nói không nên lời.
Lâm Ân nghi hoặc hỏi: "Chẳng lẽ chúng ta thật sự chuyển đi 200 tấn và 600 tấn?"
"..."
"..."
Sau một thoáng yên tĩnh ngắn ngủi, đội trưởng Dịch Y bên cạnh Lâm Ân lập tức mở to mắt, nhanh chóng phản ứng lại, sau đó mơ màng buông tay nói: "Không có đâu! Có sao? Các ngươi nói có sao?"
Gã hỏi xong, lập tức quay đầu ngơ ngác nhìn những tên Dịch Y sau lưng mình, tận tình bày ra dáng vẻ như thể bản thân không biết không hiểu chuyện gì mới xảy ra vậy.
Những Dịch Y kia cũng lập tức phản ứng lại, cả đám vội vàng mở to đôi mắt, lắc lắc cái đầu như trống bỏi, thậm chí còn khiếp sợ đưa mắt nhìn chung quanh nói:
"Không có! Chính là số 1 và số 5, nào có số 2 và số 6? Số lượng chúng ta chuyển đi rất chuẩn xác đấy!"
"Đúng vậy! Không có! Rất chuẩn xác đó!"
Những Dịch Y xung quanh đều ngơ ngác, giang hai tay ra, tỏ vẻ bọn họ không biết gì cả.
Tới lúc này, Lâm Ân mới rầu rĩ ngẩng đầu, nói lời thấm thía: "Chuyện này là không đúng rồi nha, nếu không có hoa mắt, vậy số lượng chúng ta chuyển đi, khẳng định là vừa vặn đúng, không nhiều hơn cũng không ít hơn, về phần ngẫu nhiên không cẩn thận mà chuyển nhiều thêm một chút vật tư, thì hắc... vậy khẳng định là bác sĩ cũng sẽ không trách tội."
"Nếu đã như vậy, ta sẽ thay bác sĩ làm chủ, một chút vật tư dư thừa ấy sẽ được thưởng cho các ngươi, các ngươi có ý kiến gì không?"
【Đinh! Danh vọng của ngươi ở bộ phận hành động của Dịch Y +30】
【Đinh! Danh vọng của ngươi ở bộ phận hành động của Dịch Y +50】
【Đinh! Danh vọng của ngươi ở bộ phận hành động của Dịch Y đã đạt tới trình độ "sùng kính", tất cả độ thiện cảm và độ phục tùng của những tiểu đội Dịch Y đối với ngài +20】
Cùng với âm thanh nhắc nhở của hệ thống không ngừng vang lên bên tai, những Dịch Y xung quanh đều kinh hãi thất sắc, trên mặt lộ vẻ vui mừng quá đỗi, lập tức quỳ bịch xuống trước mặt Lâm Ân, vô cùng kích động nói: "Tạ chấp sự ưu ái!!"
Lâm Ân có chút buồn bã, bày ra vẻ mặt trách trời thương dân mà đứng chắp tay, nói: "Không cần phải cảm ơn, chỉ cần các ngươi nhớ kỹ, về sau cứ đi theo Lạc Thập ta lăn lộn, thì ta bảo đảm các ngươi sẽ ăn no uống say. Ta ăn thịt, tuyệt đối sẽ cho các ngươi một bát súp đặc, đã nhớ chưa?"
Nghe được lời này, đám Dịch Y xung quanh lập tức kích động đến rơi nước mắt nói: "Vâng! Chấp sự đại nhân!"
【 Đinh! Độ sùng kính của đội trưởng Dịch Y đối với ngươi +30】
【 Đinh! Độ sùng kính của đội trưởng Dịch Y đối với ngươi +30】
Đúng là quá con mẹ nó rồi!
Quá con mẹ nó rồi!
Phải biết rằng, những vị chấp sự mà bọn họ từng đi theo trước kia, ai ai cũng là kẻ keo kiệt, chỉ để ý đến bản thân ăn no, về phần bọn họ, có thể thưởng cho miếng cơm ăn đã là cực kỳ ưu ái rồi!
Nhưng ai mà biết vị chấp sự mới nhậm chức này, lại đối xử với bọn họ... tốt đến như vậy...
Hắn thật sự...
Ta muốn khóc chết mất!
Ô ô!
Nếu thật sự có một vị cấp trên như vậy, có một vị lão đại như vậy, thì đừng nói là đối phương bảo bọn họ lên núi đao xuống biển lửa, dù bảo bọn họ kính dâng mẹ ruột của mình, bọn họ cũng nguyện ý nha!
Giờ khắc này, nhìn dáng người cao lớn kia, đám Dịch Y đứng sau lưng lập tức nước mắt lưng tròng, chỉ hận mình không thể là hoàng hoa khuê nữ, chỉ hận mình không thể dâng hiến bản thân cho hắn, để vị chấp sự mình kính yêu kia hung hăng xâm phạm, lấy đó để báo đáp tình cảm của vị chấp sự này.
Chấp sự! Ta yêu ngươi!
Ngươi pằng ta đi!
"Đứng dậy đi." Lâm Ân uể oải ngẩng đầu lên, tiếp tục mở miệng nói: "Xốc sĩ khí lên, chúng ta sắp có một trận đánh ác liệt, các ngươi không thể làm ta mất mặt vào thời khắc mấu chốt được!"
Những Dịch Y xung quanh đều cảm động muốn khóc, đều lệ rơi đầy mặt, lập tức đứng lên, ôm quyền nói: "Tuyệt đối sẽ không! Xin ngài cứ yên tâm đi chấp sự!! Về sau, ngài chính là cha của chúng ta, ngài chỉ phía Đông chúng ta cam đoan không đi phía Tây! Dù ngài bảo chúng ta chui xuống chảo dầu, chúng ta cũng nhắm mắt lao thẳng vào bên trong!"
Xung quanh lập tức vang lên tiếng khóc rống đầy cảm động °(°ˊДˋ°) °.
Trung thành!
Trung thành quá!
Bọn họ biết, trong tiếng khóc kia, chỉ có hai chữ trung thành này, ngoài ra không còn điều gì khác nữa.