Khí tức càng thêm lạnh băng phát ra từ trên người Hạ Mạt, mà loại thái độ không thèm chú ý đến của nàng khiến Đường cục trưởng càng thêm bất mãn. Hắn ta lập tức phẫn nộ hô lên:
"Người đâu, tới đuổi nàng ra cho ta!"
Hiện tại chung quanh có không ít cảnh sát xem náo nhiệt, nhưng nghe nói như thế lại không một bóng người động đậy. Nói đùa gì vậy, đuổi Hạ Mạt ra ngoài?
Thấy mọi người không có động tĩnh, Đường cục trưởng càng thêm căm tức: "Đều nhìn cái gì? Ta kêu các ngươi ra tay! Trương Long, chính là ngươi, ngươi dẫn theo hai người yêu cầu nàng giao súng ra, sau đó rời khỏi đây!"
Trương Long lập tức buồn bực. Nói đùa gì vậy, hắn ta không muốn bị Hạ Mạt đánh một trận đâu. Lại nói hắn ta cũng không muốn đuổi Hạ Mạt đi.
"Đường cục, cái này... Trương Long ngơ ngác ở đó. Hắn ta tuyệt đối sẽ không làm chuyện này. Có điều cục trưởng còn đang ở đây, hắn ta cũng phải nghĩ biện pháp qua loa một chút mới được.
Lộc cộc!
Đúng lúc này, tiếng giày nặng nề giẫm trên đất vang lên, hơi thở lạnh như băng trên đường như càng đậm hơn. Mỗi người đều mơ hồ cảm thấy bầu không khí không thích hợp, mà bọn hắn cũng đều không tự chủ được mà nhìn về phía Hạ Mạt. Chỉ thấy Hạ Mạt đang cất bước nặng nề đi về phía Đường cục trưởng.
"Coi như ngươi tự giác, biết mình cần cút ra khỏi cục cảnh sát..." Thấy Hạ Mạt đang đi về phía bản thân mình, vị Đường cục trưởng này không khỏi cười lạnh. Hắn ta cho rằng rốt cục Hạ Mạt cũng muốn tự mình rời đi.
Thương cảm cho vị Đường cục trưởng này còn chưa dứt lời đã đột nhiên cảm thấy một hồi đau đớn truyền đến từ bụng, mà cả người hắn ta cũng bay lên.
Mà chung quanh, mỗi người đều có thể thấy rõ ràng, Hạ Mạt đột nhiên đá một đá đạp bay vị Đường cục trưởng này.
"Ách!" Đường cục trưởng phát ra một tiếng hừ đau đớn giữa không trung, sau đó nặng nề ngã trên mặt đất, còn là đầu tiếp đất trước tiên. Hắn ta chỉ cảm thấy gáy đau nhức, sau đó, Đường cục trưởng lại cảm thấy choáng váng.
"Đưa tới bệnh viện đi!" Đường cục trưởng mơ hồ nghe được giọng nói lạnh như băng này. Sau đó hắn ta lại nghe được tiếng giày cao gót đạp lên mặt đất dần đi xa, lại sau đó nữa hắn ta mơ hồ cảm thấy mình bị người khiêng lên, sau cùng, hắn ta hoàn toàn hôn mê.
Trước khi hôn mê, rốt cuộc vị Đường cục trưởng mới tới này cũng rõ ràng một việc, trong cục cảnh sát này, lời hắn ta nói còn không có hiệu lực bằng Hạ Mạt.
Khi Hạ Mạt dùng phương thức đơn giản tuyên bố bản thân mình đã trở về, Hạ Chí vừa trở về cũng đã rời khỏi thành phố Thanh Cảng. Lúc này hắn đang ở trong một viện ở thủ đô.
Vẫn là viện kia, mà trong viện, vẫn là Đát Kỷ tuyệt thế vô song kia. Lúc này Đát Kỷ đang vừa đánh đàn vừa hát, mà nàng vẫn đang hát khúc £ Tiên Hạc cô nương}.
Ở Thiên Cung xa xôi.
Có một cô nương xinh đẹp.
Nàng cưỡi tiên hạc mỹ lệ.
Bay lượn chung quanh.
Tiên Hạc cô nương xinh đẹp kia.
Lưu lãng tứ xứ trên Thiên Cung.
Nàng bay qua sông núi.
Nàng bay qua biển rộng.
Nàng bay qua thảo nguyên mịt mờ.
Nàng bay qua sa mạc cát vàng.
Nàng.
Xuyên việt mất khống chế.
Chỉ vì tìm được tình lang của nàng...
Hát đến đây, tiếng đàn đột nhiên ngừng lại, tiếng ca mềm nhẹ động lòng người cũng đồng thời ngừng lại. Đát Kỷ đứng thẳng tư thái tuyệt diệu, chậm rãi xoay người, màn xoay người duyên dáng dị thường. Trên sườn mặt tuyệt mỹ hiện lên ý cười rực rỡ: "Tiểu tình lang của ta, cuối cùng ngươi cũng về rồi."
Trong giọng nói của Đát Kỷ có một tia hân hoan rõ ràng, còn có một tia ngọt ngào, có vẻ hết sức câu người. Nhưng trong giọng nói của nàng cũng không có bất kỳ kinh ngạc gì. Hiển nhiên, cứ việc ngày hôm nay Hạ Chí mới vừa về, nhưng Đát Kỷ đã nhận được tin tức.
Trong lúc nói chuyện, Đát Kỷ chậm rãi tới gần Hạ Chí. Cho tới khi thân thể mềm mại không gì sánh được của nàng áp vào trong lòng Hạ Chí, đồng thời nàng còn dùng cánh tay mềm mại của mình nhẹ nhàng ôm lấy Hạ Chí: "Đến đây, để tỷ tỷ ôm một cái."
"Đát Kỷ tiểu thư thân ái, gần đây ngươi sống rất tốt nhỉ" Hạ Chí lười biếng nói: "Còn lên cân rồi."
"Cái gì vậy, chỉ là ngực người ta hơi lớn hơn một chút thôi." Đát Kỷ ném cho Hạ Chí một cái trừng thiên kiều bá mị: "Đúng rồi, tiểu nam nhân, hỏi ngươi một vấn đề, Thiên Cung vẫn còn chứ?"
"Còn." Hạ Chí trả lời.
"Vậy chắc chắn Long Hoàng đã chết rồi?" Đát Kỷ tiếp tục hỏi.
"Chết rồi." Hạ Chí trả lời rất kiên quyết.
"Nói như vậy, cuối cùng ta cũng được tự do rồi." Đát Kỷ nhẹ nhàng thở ra một hơi. Sau khi biết được Hạ Chí đã trở về, nàng gần như đã có thể xác định Long Hoàng đã chết. Nhưng hiện tại, chính tai nghe được Hạ Chí nói ra lời này nàng mới triệt để yên lòng.
Thân thể mềm mại linh xảo uốn éo, Đát Kỷ rời khỏi vòng ôm của Hạ Chí, sau đó cười thản nhiên với hắn: "Tiểu nam nhân, dường như chiến đấu của chúng ta lại sắp bắt đầu"
"Ta cần ngươi làm một chuyện giúp ta." Hạ Chí không nhanh không chậm nói.
"Không vấn đề gì, vừa lúc ta cũng cần ngươi giúp ta một chuyện"
Đát Kỷ thản nhiên cười cười.
"Ngươi muốn ta làm gì giúp ngươi?" Hạ Chí tùy ý hỏi.
"Chuyện này không vội." Đát Kỷ nhẹ nhàng cười một tiếng: "Hiện tại chúng ta có thể nói tới một chuyện khác."
"Chuyện gì?" Hạ Chí khẽ nhíu mày, trực giác nói cho hắn biết chuyện Đát Kỷ muốn nói tám phần mười không phải chuyện gì tốt.
"Ta cảm thấy chúng ta nên đổi phương pháp chứng minh ai lợi hại hơn." Đát Kỷ cười hì hì một tiếng: "Không bằng chúng ta đánh cuộc, người nào thắng là có thể làm một chuyện cho đối phương?"