"Ngươi vẫn không rõ một việc, Trần Thiên Thành lâm vào kết cục như thế nào không liên quan gì tới ta" Hạ Chí đứng lên, nhìn Thái Tiệp như đang nhìn con khỉ nhảy nhót: "Hơn nữa ta có thể thay đổi hết thảy."
Nói xong câu đó, Hạ Chí xoay người không chút hoang mang rời đi.
Thái Tiệp ngồi ở chỗ kia ngạc nhiên một trận, Hạ Chí cứ đi như vậy?
Ngồi trong phòng làm việc, Thái Tiệp bắt đầu vò đầu suy nghĩ, tiếp theo Hạ Chí sẽ làm như thế nào đây?
"Hắn sẽ không làm được gì hết, ta đã làm tới thiên y vô phùng, hoàn mỹ vô khuyết, cho dù hắn biết chân tướng thì đã sao?" Thái Tiệp lẩm bẩm: "Hắn không có bất kỳ chứng cớ nào."
Thành phố Thanh Cảng, cục cảnh sát.
Trương Long vừa trở lại cục cảnh sát đã gặp phải một nam tử trung niên, hắn ta vội vã chào hỏi: "Đường cục."
Nam tử trung niên này chính là cục trưởng mới được điều tới đoạn thời gian trước, họ Đường. Có người nói ông ta có lai lịch không nhỏ, chẳng qua đây cũng chỉ là nghe nói mà thôi, tình huống chân chính là thế nào chẳng có bao nhiêu người biết được.
"Trương Long, sao ngươi lại trở về?" Thấy Trương Long, Đường cục trưởng không khỏi nhíu mày: "Không phải ta kêu ngươi đi xử lý vụ án cướp đoạt đả thương người bên đường kia sao?"
"Đường cục, vụ án này Hạ cảnh quan đã tiếp nhận" Trương Long vội vàng trả lời.
"Hạ cảnh quan?" Đường cục trương lại nhíu mày: "Hạ cảnh quan nào?"
"Đường cục, chính là Hạ Mạt cảnh quan của tổ đặc án lúc trước, mấy tháng trước nàng đang nghỉ phép, hiện tại nàng trở lại rồi.
Mà vụ án này nằm trong phạm vi quản hạt của nàng" Trương Long giải thích một chút, trong lòng lại thầm nói, lẽ nào vị Đường cục trưởng này vốn không biết chuyện này?
"Hồ nháo!" Đường cục trưởng lập tức nổi giận: "Ai nói với ngươi Hạ Mạt kia đang nghỉ phép? Nàng đã sớm bị đuổi việc, ai cho nàng trở về? Lẽ nào lại có cái lý ấy!"
"Này..." Trương Long nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Cho dù là Hạ Mạt hay là vị Đường cục trưởng này hắn ta đều không đắc tội nổi.
"Hạ Mạt ở đâu? Ngươi gọi điện thoại cho nàng, kêu nàng lập tức tới cục cảnh sát!" Đường cục trưởng lại quát hỏi Trương Long.
"Đường cục, Hạ cảnh quan cũng đã trở về..." Trương Long mới vừa nói đến đây đột nhiên cảm giác được một luồng không khí lạnh lẽo kéo tới, sau đó hắn ta vô thức quay đầu, tiếp sau đó nữa, hắn thật sự thấy Hạ Mạt.
Cùng lúc đó, giọng nói lạnh như băng của Hạ Mạt cũng truyền tới: "Ta ở chỗ này."
Đường cục trưởng quay người lại, phẫn nộ hiện lên trên mặt:
"Ngươi là Hạ Mạt kia..."
Nói đến đây, Đường cục trưởng lại như bị giật mình, ánh mắt thoạt nhìn hơi ngạc nhiên. Hiển nhiên hiện tại hắn ta mới nhìn rõ gương mặt Hạ Mạt, mà trước đây dường như hắn ta vốn không biết Hạ Mạt xinh đẹp tới mức này.
"Ta chính là Hạ Mạt!" Giọng điệu của Hạ Mạt lạnh băng, ánh mắt cũng rất lạnh. Bất luận lúc nào nàng cũng như khối băng thuần túy không nhiễm tạp chất.
Nhưng hết lần này tới lần khác, chính là khối băng như vậy lại khiến mỗi người cảm thấy rất đẹp, cũng rất mê người. Thậm chí ngay cả người đàn ông trung niên như Đường cục trưởng cũng thoáng sững sờ.
"Ngươi là Hạ Mạt cảnh quan của tổ đặc án hơn hai tháng trước không đi làm?" Giọng nói của Đường cục trưởng bất giác hòa hoãn hơn rất nhiều: "Nếu như ngươi muốn đi làm lại một lần nữa cũng không phải không thể, ít nhất cũng phải xin ta trước..."
"Không cần!" Hạ Mạt lạnh lùng phun ra hai chữ, sau đó xoay người rời đi.
Đường cục trưởng lại sửng sốt, sau đó nổi giận: "Ngươi đứng lại đó cho ta!"
Đáng tiếc là Hạ Mạt vốn không hề để ý tới vị Đường cục trưởng này nữa. Nàng tiếp tục đi về phía phòng làm việc của chính nàng.
"Lẽ nào lại có cái lý ấy, quả thực là lẽ nào lại có cái lý ấy!" Đường cục trưởng tức giận tới mức run lên: "Hạ Mạt, ta không quan tâm trước đây ngươi có bị đuổi hay không, hiện tại ta báo cho ngươi biết, ngươi đã bị đuổi, lập tức cút ra khỏi cục cảnh sát cho ta!"
Vốn dĩ vị Đường cục trưởng này thấy Hạ Mạt xinh đẹp gợi cảm như thế, còn muốn nói cặn kẽ với Hạ Mạt một chút. Thế nhưng thái độ của Hạ Mạt lại triệt để chọc giận hắn ta.
Tiếng rống giận của Đường cục trưởng thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Trên cơ bản, gần như mọi người đang ở trong tầng lầu này đều đi ra hành lang. Mà khi bọn hắn phát hiện song phương xung đột lại là Đường cục trưởng mới tới và Hạ Mạt mới vừa trở về, bọn hắn lập tức có cảm giác sao hỏa đụng phải trái đất.
Mà khi nghe nói vị cục trưởng này muốn đuổi Hạ Mạt, không ít người thầm nói, đại mỹ nữ như vậy cho dù là ngọn núi băng nhưng để nàng ở lại cục cảnh sát vẫn rất đẹp mắt.
Lại nói, thật ra đại mỹ nữ này rất có bản lĩnh, tuy tính tình không tốt lắm nhưng cũng không cần phải đuổi việc nàng.
Thật ra rất nhiều người trong cục cảnh sát đã hiểu tính cách đại khái của Hạ Mạt. Tuy nàng là ngọn núi băng, hơn nữa còn tương đối bạo lực, nhưng dưới tình huống bình thường thật ra nàng sẽ không vô duyên vô cớ đánh người. Dựa theo lẽ thường, miễn là không đi chọc giận nàng, đồng thời không đi chọc Hạ Chí, trên cơ bản nàng sẽ không tới gây sự.
Chí ít đại đa số người trong cục cảnh sát đều có thể chung sống hòa bình với Hạ Mạt. Hơn nữa, tổ đặc án trước kia của Hạ Mạt còn giúp được cho không ít người.
Mà giờ khắc này, mọi người cũng phát hiện Hạ Mạt đã dừng bước. Nàng xoay người lại lạnh lùng nhìn vị Đường cục trưởng này.
"Ngươi không có tư cách đó!" Hạ Mạt lạnh lùng phun ra một câu.
"Ta là cục trưởng, ta muốn đuổi ai thì đuổi người đó!" Đường cục trưởng phẫn nộ hừ một tiếng: "Hiện tại ngươi muốn tự mình cút ra khỏi cục cảnh sát hay là đợi ta đuổi ngươi ra ngoài?"