"Thái tiểu thư" Một nam nhân đi vào phòng làm việc: "Trần Kỳ còn sống. Theo tin tức thu được từ bệnh viện, hiện tại Trần Kỳ đang được giải phẫu, nhưng xác suất giải phẫu thành công tương đối cao. Hẳn Trần Kỳ sẽ không gặp phải nguy hiểm tính mạng"
"Như vậy sao." Thái Tiệp tự lẩm bẩm: "Xem ra chúng ta vẫn thất bại"
"Thái tiểu thư, chúng ta còn kịp." Nam nhân kia vội vàng nói: "Tuy xác suất thành công của giải phẫu này là rất cao, nhưng vẫn có xác suất thất bại, chỉ cần chúng ta...
"Không còn kịp rồi, Hạ Chí đã trở lại rồi" Thái Tiệp lắc đầu: "Hắn sẽ không để chúng ta có cơ hội hạ thủ lần thứ hai"
"Thái tiểu thư, không phải chỉ là một Hạ Chí thôi sao?" Nam nhân không cho là đúng: "Cho dù hắn trở về cũng không thể làm gì chúng ta... Ùm...
Nam nhân này còn chưa dứt lời đã kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó mới ngoẹo đầu ngã xuống đất.
"Lười nói chuyện với kẻ ngu xuẩn" Giọng nói lười biếng vang lên trong phòng làm việc, mà trong văn phòng cũng đã nhiều thêm một người.
Người này dĩ nhiên là Hạ Chí. Hắn ngồi xuống sofa, bắt chéo hai chân, sau đó nhìn Thái Tiệp đang ngồi bên cạnh bàn làm việc, thản nhiên nói: "Thật ra ngươi cũng có thể tính là tương đối thông minh. Đáng tiếc ngươi quá tham lam."
"Ta chỉ lấy lại thứ thuộc về ta mà thôi, như vậy cũng có thể tính là tham lam sao?" Thái Tiệp có vẻ rất bình tĩnh. Nàng biết Hạ Chí đã trở về, mà thậm chí nàng đã dự đoán được Hạ Chí sẽ xuất hiện.
Đương nhiên nàng cũng không ngờ Hạ Chí lại đến nhanh như vậy.
"Đầu tiên, cho tới bây giờ tập đoàn Trần thị chưa từng là thứ thuộc về ngươi" Hạ Chí thản nhiên nói: "Có lẽ mẫu thân ngươi không nói toàn bộ cho ngươi biết, nhưng ta có thể nói rõ cho ngươi biết. Năm đó mẫu thân ngươi ghét bỏ Trần Thiên Thành nghèo quá, cho nên mới rời khỏi hắn ta. Mà lúc đó Trần Thiên Thành vốn không biết mẫu thân ngươi đang mang thai ngươi."
"Thì tính sao?" Giọng điệu của Thái Tiệp vẫn rất bình tĩnh như cũ: "Cho dù đó là lỗi của mẫu thân ta, nhưng đó cũng không phải lỗi của ta, tập đoàn Trần thị này vẫn phải có một phần của ta""
"Nếu như ngươi nghĩ như vậy thật, ngươi nên trực tiếp nói cho Trần Thiên Thành, nói ngươi là nữ nhi của hắn ta. Như vậy hẳn Trần Thiên Thành sẽ cho ngươi một phần gia sản thật." Hạ Chí thản nhiên nói: "Đáng tiếc, ngươi lại không cho là như vậy. Ngươi cảm thấy Trần Thiên Thành sẽ ghi hận mẫu thân ngươi cho nên sẽ không cho ngươi bất kỳ gia sản gì. Cho nên ngươi định dùng phương thức khác để nhận được cái gọi là gia sản ngươi nên được."
"Ta thành công rồi không phải sao?" Trong giọng điệu của Thái Tiệp có kiêu ngạo rất rõ ràng: "Trần Thiên Thành không biết ta là nữ nhi của hắn, nhưng hắn vẫn giao tập đoàn Trần thị cho ta quản lý."
"Ngươi cho rằng hắn không biết ngươi là nữ nhi ruột thịt của hắn sao?" Trong giọng điệu của Hạ Chí có trào phúng mơ hồ: "Hắn chỉ cố ý làm bộ không biết mà thôi"
"Không thể nào!" Sắc mặt Thái Tiệp khẽ biến, nhưng nàng lập tức trấn định lại: "Cho dù hắn biết thì tính sao? Toàn bộ tập đoàn Trần thị đã nằm trong tay ta, mà Trần Kỳ chẳng qua chỉ là tên củi mục, cái gì cũng không làm được."
"Ta nói rồi, ngươi có thể tính là tương đối thông minh" Hạ Chí thản nhiên nói: "Trước đây sau khi Trần Thiên Thành gặp chuyện, ngươi lập tức tìm Đồng Đồng nhà ta, công bố sẽ tiếp tục thực hiện hiệp nghị giữa Trần Thiên Thành và trường trung học phổ thông Minh Nhật. Ừm, ngươi cho rằng ngươi làm như vậy có thể khiến ta không nhúng tay vào chuyện này."
"Sự thực chẳng lẽ không phải là như vậy sao?" Trong giọng điệu của Thái Tiệp cũng có trào phúng mơ hồ: "Nói cho cùng, ngươi cũng không cao thượng như vậy. Trước đây ngươi mặc kệ cũng là vì tiền, mà bây giờ ngươi quản chuyện này, không phải vì ta không tiếp tục trả thù lao cho các ngươi sao?"
"Ừm, nói như vậy, hiện tại ngươi trấn định như thế là vì ngươi cảm thấy ngươi còn có thể tiếp tục dùng tiền thu mua ta?" Vẻ mặt Hạ Chí có chút cổ quái.
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Thái Tiệp hỏi ngược lại: "Ta biết Thu Đồng cũng rất có tiền, nhưng dù là người có tiền hơn nữa cũng đều có giá, ngươi nói cái giá đi"
"Đầu tiên, Đồng Đồng nhà ta là vô giá." Giọng điệu của Hạ Chí đột nhiên trở nên có chút hờ hững: "Thứ hai, ngươi nghĩ sai một chuyện căn bản nhất, ngươi không hiểu rõ điểm khác biệt giữa Trần Thiên Thành và Trần Kỳ:
"Khác nhau rất rõ ràng, Trần Thiên Thành là thiên tài, mà Trần Kỳ chỉ là phế vật." Thái Tiệp bình tĩnh nói: "Ai cũng có thể nhìn ra được."
"Không, khác nhau ở chỗ Trần Thiên Thành không phải người của trường trung học phổ thông Minh Nhật" Giọng điệu của Hạ Chí vẫn hờ hững như cũ: "Cho nên, cho dù ngươi có giết Trần Thiên Thành cũng chẳng ảnh hưởng gì tới ta. Nhưng Trần Kỳ là học sinh của ta, hắn xảy ra chuyện, đương nhiên ta phải xen vào."
"Hạ Chí, ngươi muốn nói chúng ta không thể đàm phán nữa sao?"
Giọng điệu của Thái Tiệp cũng có chút thờ ơ hẳn.
"Ngươi nghĩ ta đang đàm phán với ngươi?" Trong giọng điệu hờ hững của Hạ Chí có trào phúng rất rõ ràng: "Ta chỉ đến để báo cho ngươi một tiếng, chuyện đến đây là kết thúc."
"Kết thúc?" Thái Tiệp cười lạnh: "Hạ Chí, ngươi có thể làm gì ta?
Trần Thiên Thành đã giết bảo mẫu của hắn, đây là sự thực, chính hắn cũng rõ ràng đó là sự thực. Mà chuyện Trần Kỳ bị cướp, dù là ai cũng không thể chứng minh chuyện này có liên quan tới ta. Ngươi có thể làm gì? Coi như ngươi có quan hệ không tầm thường với cảnh sát, ngươi cũng không cách nào thay đổi sự thật này!
Thái Tiệp cao giọng nói: "Cho dù ngươi có cách thả Trần Thiên Thành ra khỏi ngục giam, nhưng nửa đời sau hắn ta sẽ luôn phải sống trong áy náy vì đã giết bảo mẫu nhà mình, đây là vết bẩn cả đời hắn cũng không cách nào xóa đi được. Cho dù ngươi có lợi hại hơn nữa cũng không cách nào thay đổi hết thảy!"