"Nói gì vậy, người ta còn muốn tới quán bar chơi đùa đây." Đát Kỷ bĩu môi: "Ngươi chịu thua như vậy chẳng còn gì hay để chơi nữa!"
Nhưng một giây sau Đát Kỳ lại cười kiều mị với Hạ Chí: "Nhưng mà hiện tại ta thắng rồi. Tiểu nam nhân của ta, bây giờ ta có thể để ngươi làm một chuyện nha"
Xích đu còn đang lắc lư, Đát Kỷ bắt đầu lẩm bẩm: "Để ngươi làm gì đây nhỉ? Để ngươi một tháng không được ăn cơm cũng không được uống nước liệu có hại chết ngươi không? Ừm, nếu lỡ ngươi chết đi rồi thì thật không tốt, ta sẽ rất đau lòng đây."
"Cũng có thể khiến ngươi phải ở bên cạnh ta mỗi ngày, chẳng qua..." Đát Kỷ nói đến đây lại ngẩng đầu lên, cười quyến rũ với Hạ Chí: "Tiểu nam nhân của ta, tỷ tỷ vẫn rất yêu ngươi, cho nên dù ngươi thua ta cũng sẽ không khiến ngươi quá khó xử. Thế nhưng trừng phạt nho nhỏ vẫn phải có. Ữm, ta để ngươi không được gặp mặt ta một tháng đi. Cho dù ngươi rất nhớ ta rất nhớ ta cũng không được tới tìm ta nha"
"Không thành vấn đề. Chẳng qua hiện tại ngươi nên đi làm một chuyện giúp ta" Hạ Chí đồng ý. Một giây sau, hắn đã xuất hiện ở bên cạnh Đát Kỷ, ôm lấy eo nhỏ của nàng, sau đó hai người đột nhiên biến mất khỏi viện.
Xấp xỉ nửa giờ sau hai người lại xuất hiện một lúc trong viện.
"Tiểu nam nhân, chuyện của ngươi ta đã giúp ngươi rồi, hiện tại đến phiên ngươi giúp ta." Hai tay Đát Kỷ ôm lấy cổ Hạ Chí, thổ khí như lan: "Ta cần ngươi sáng tạo ra một không gian mới giúp ta, một không gian rất ổn định, giống như Thiên Cung vậy. Hơn nữa không cần ngươi hỗ trợ, ta vẫn có thể tự mình ra vào không gian này."
Đát Kỷ mới vừa nói đến đây đã phát hiện mình tiến vào thế giới khác. Hiển nhiên đây là không gian do Hạ Chí mới chế tạo ra. Mà hiện nay, trong không gian này không có gì cả, chỉ có một cánh cửa.
"Từ cánh cửa kia ngươi có thể đi ra ngoài viện, từ vị trí xích đu kia ngươi có thể đi vào trong này." Hạ Chí cười nhạt một tiếng: "Nói đi, còn có yêu cầu gì?"
"Ừm, thời gian nơi này không được giống bên ngoài, bên ngoài một ngày nơi này là một năm đi." Đát Kỷ suy nghĩ một chút lại nói thêm.
"Có thể" Hạ Chí đáp lại rất nhanh. Đối với hắn hiện tại, muốn sáng tạo ra một không gian như vậy là chuyện dễ như trở bàn tay.
"Ừm, chuyện kế tiếp để ta tự làm là được. Ta muốn sáng tạo nơi này thành thế giới ta muốn." Trong giọng điệu của Đát Kỷ có chút ý vị đặc biệt: "Sau này đây sẽ là nhà chân chính của ta"
"Ta đi về trước." Hạ Chí bày ra vẻ chuẩn bị rời đi.
"Chờ đã, chớ nóng vội như vậy." Đát Kỷ vẫn đang ôm lấy cổ Hạ Chí, đôi môi đỏ mọng hết sức mê người: "Vào hôm nay ngươi còn có thể thấy ta mà. Bắt đầu từ ngày mai, trong vòng một tháng ngươi không thể gặp ta nữa. Chẳng qua bên ngoài cách ngày mai còn hai giờ, ở chỗ này vừa vặn là một tháng. Ngươi có thể ở lại đây với ta một tháng nha."
"Đát Kỷ tiểu thư mỹ lệ, tuy ngươi thực sự rất đẹp, ta cũng rất thích ôm ngươi, nhưng thật ra ngươi cũng hiểu một điều, ta phải về với Đồng Đồng" Hạ Chí không nhanh không chậm nói: "Cho nên ta phải lập tức trở về."
Dừng lại một chút, Hạ Chí còn nói thêm: "Nếu như ngươi cảm thấy chán thì đi xem phim đi, cuối phim có chút nội dung nhất định ngươi sẽ thích"
Hạ Chí vừa nói xong lời này đã biến mất, mà Đát Kỷ phát hiện trong tay nàng nhiều hơn một vật, là một tấm thẻ tồn trữ.
Nụ cười quyến rũ trên mặt Đát Kỷ dần dần biến mất. Nàng bước vào trong cửa cách đó không xa, biến mất khỏi không gian này sau đó trực tiếp xuất hiện trên xích đu. Một giây sau, nàng lại tiến vào không gian.
"Đát Kỷ à Đát Kỷ, hiện tại ngươi có thể biến nơi này thành dáng vẻ ngươi thích nhất rồi." Đát Kỷ tự lẩm bẩm: "Nếu có một ngày ngươi mất đi mình, ngươi vẫn có thể ở lại nơi ngươi thích nhất.
Ta nghĩ như vậy ngươi vẫn có thể vui vẻ hơn một chút."
Trong lúc tự nhủ thầm thì, không gian đã bắt đầu biến hóa. Núi, sông, bãi cỏ, sa mạc từ từ xuất hiện. Đát Kỷ đang chế tạo ra hết thảy những thứ nàng mong muốn xuất hiện trong không gian này.
Thành phố Thanh Cảng.
Trong bệnh viện, Trần Kỳ vừa làm giải phẫu xong. Kết quả giải phẫu rất tốt, trên cơ bản Trần Kỳ sẽ không gặp phải nguy hiểm gì. Mà nghe được tin tức này, Quan Tiểu Nguyệt cũng yên lòng, mà Thu Đồng cũng bất giác thở phào nhẹ nhõm.
"Đồng Đồng, bên này không sao nữa rồi, chúng ta về nhà thôi."
Đúng lúc này, một giọng nói truyền đến từ bên cạnh.
Thu Đồng ngẩn ra, quay đầu: "Ngươi trở về lúc nào vậy?"
"Đồng Đồng, là lúc ngươi vừa nghĩ tới ta" Người mới vừa xuất hiện này đương nhiên là Hạ Chí.
Thu Đồng nhìn Hạ Chí với ánh mắt khinh bỉ, tức giận nói: "Ban nãy ta không nhớ ngươi!"
"À, Đồng Đồng, vậy bây giờ ngươi nhớ tới ta rồi sao?" Hạ Chí có chút ngạc nhiên: "Ta đã ở trước mặt ngươi, ngươi không cần nhớ ta nữa."
"Này, ngươi làm xong chuyện rồi sao?" Hiển nhiên Thu Đồng không muốn nói nhảm với Hạ Chí, trực tiếp hỏi chính sự.
"Còn chưa." Hạ Chí trả lời ngay.
"Vậy ngươi chạy trở về làm gì vậy?" Thu Đồng nhìn Hạ Chí với ánh mắt khinh bỉ. Lúc đầu nàng cũng không tin Hạ Chí lại giải quyết xong xuôi mọi chuyện nhanh như vậy.
"Honey, đương nhiên là trở về giải quyết xong chuyện của chúng ta nha." Hạ Chí nghiêm trang trả lời.
"Lưu manh!" Thu Đồng có chút xấu hổ: "Ta đang hỏi ngươi về chuyện của Trần Kỳ!"