Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 1010 - Chương 1009: Ta Cũng Không Muốn (1)

Chưa xác định
Chương 1009: Ta cũng không muốn (1)

"Chuyện của Trần Kỳ sao..." Hạ Chí kéo dài giọng nói: "Đồng Đồng, việc nhỏ như vậy đương nhiên ta đã giải quyết xong."

"Ngươi giải quyết như thế nào?" Thu Đồng hơi hiếu kỳ: "Rốt cuộc là người nào muốn giết Trần Kỳ?"

"Đồng Đồng, chuyện này một lời khó nói hết, buổi sáng ngày mai ngươi có thể thấy tin tức. Đến lúc đó ngươi sẽ rõ ràng" Hạ Chí nói xong lại nắm tay Thu Đồng: "Hiện tại chúng ta về nhà trước đi"

Liếc nhìn giáo y cách đó không xa, Hạ Chí còn nói thêm: "Giáo y, ngươi ở đây với Quan Tiểu Nguyệt đi."

"Được." Giáo y trả lời ngay.

"Quan Tiểu Nguyệt, không cần lo lắng, chuyện của Trần Kỳ đã được giải quyết xong." Cuối cùng Hạ Chí còn nói với Quan Tiểu Nguyệt một câu như vậy, sau đó kéo Thu Đồng rời đi.

Lần này Thu Đồng cũng không phản đối.

Đi ra khỏi bệnh viện, hai người ngồi lên một chiếc taxi. Mà chiếc taxi này cũng trực tiếp đưa hai người về trưởng trung học phổ thông Minh Nhật.

Sáu khi đi vào trường trung học phổ thông Minh Nhật, rốt cục Thu Đồng cũng lại mở miệng: "Chúng ta tới bên hồ ngồi một chút đi"

Đương nhiên Hạ Chí không thể phản đối. Rất nhanh hai người đã tới đến bờ hồ Minh Nhật, tìm một cái ghế dài ngồi xuống.

Thời khắc này bên bờ hồ Minh Nhật rất vắng vẻ. Đổi lại ngày bình thường, vào buổi tối còn có thể thấy mấy cặp đôi xuất hiện ở đây, nhưng hôm nay là cuối tuần, cho dù các cặp đôi muốn hẹn hò nhau cũng sẽ chuyển sang nơi khác. Cho nên lúc này, ngoại trừ Hạ Chí và Thu Đồng, thật không còn người nào khác ở đây.

"Mấy ngày nay ngươi có khỏe không?" Rốt cục Thu Đồng cũng mở miệng, giọng điệu dịu dàng hiếm thấy.

"Còn tốt, chỉ là ta rất nhớ ngươi." Giọng nói của Hạ Chí cũng rất dịu dàng, cũng rất chân thành. Hắn nhẹ nhàng nắm lấy eo nhỏ của Thu Đồng, trên mặt không còn vẻ mặt cười đùa như trước.

"Ngươi không thể nói cho ta biết rốt cục ngươi đang làm gì sao?"

Trong giọng điệu của Thu Đồng có một chút không vui: "Ta biết ngươi có rất nhiều bí mật, nhưng có phải ta không thể biết những bí mật này không?"

"Đồng Đồng, ngươi có biết trừ thế giới chúng ta có thể thấy, thật ra còn có một thế giới người bình thường hoàn toàn không thấy được không?" Hạ Chí khẽ thổ ra một hơi: "Có người gọi thế giới này là Thế Giới Quang Minh, mà thế giới chúng ta không thấy được là Thế Giới Hắc Ám, cùng Thế Giới Quang Minh quấn quít lấy nhau"

"Ngươi muốn nói chúng ta không phải người của cùng một thế giới sao?" Thu Đồng tức giận nói.

Cái gì mà Thế Giới Quang Minh Thế Giới Hắc Ám, Thu Đồng cảm thấy mình cũng hiểu, đây không phải một phép ẩn dụ sao? Trên thế giới này, đại đa số người thường thật sự đang sống cuộc sống của người thường, còn có một vài người lại dạo chơi trong Thế Giới Hắc Ám, làm một số chuyện không thể phơi ra ánh sáng.

Thật ra Thu Đồng đã sớm hoài nghi Hạ Chí đang làm một số chuyện không thể thấy được ánh sáng. Thậm chí nàng còn hoài nghi Hạ Chí là người nằm vùng gì đấy, nếu không sao hắn có thể đột nhiên biến mất mấy tháng mà không hề có chút tin tức nào?

"Không, honey, ta muốn nói có một số người có thể đồng thời đi lại trong hai thế giới, mà hắn không muốn nữ nhân mình yêu thích bị hắc ám ăn mòn" Hạ Chí chậm rãi nói: "Cái thế giới hắc ám kia muốn thôn phệ quang minh, mà có một số người từ đầu đến cuối vẫn đang ngăn cản chuyện này xảy ra."

"Ngươi đang nói ngươi sao?" Thu Đồng quay đầu nhìn Hạ Chí.

"Đồng Đồng, thật ra không chỉ có ta, còn có nha đầu rất bốc đồng kia." Hạ Chí chậm rãi nói: "Trong thế giới kia, chúng ta đã quen biết rất nhiều năm, mà trong thế giới kia thật ra ta còn quen biết rất nhiều người. Chỉ có điều phần lớn người mãi mãi cũng sẽ không xuất hiện trước mặt hai chúng ta."

"Rốt cục ngươi muốn nói điều gì?" Thu Đồng nghe mà cảm thấy mơ hồ.

"Đồng Đồng, ta chỉ hy vọng ngươi hiểu, tuy nha đầu kia tương đối tùy hứng, thỉnh thoảng sẽ ra ngoài quấy rối, thế nhưng..." Hạ Chí quay đầu nhìn chằm chằm Thu Đồng, vẻ mặt nghiêm túc dị thường: "Thế nhưng, ở trong thế giới bình thường của chúng ta đây, vĩnh viễn chỉ có hai ngươi chúng ta."

Thu Đồng trừng Hạ Chí, trong lòng có cảm giác cổ quái không cách nào nói được thành lời. Thật ra nàng vẫn không quá hiểu ý của Hạ Chí, nhưng dường như lại mơ hồ có chút hiểu được Hạ Chí đang nói gì.

"Ta muốn về nghỉ ngơi." Đột nhiên Thu Đồng mở miệng nói. Nàng vốn còn muốn để Hạ Chí nói tiếp chuyện về hắn và Hạ Mạt, nhưng đột nhiên dường như nàng lại không muốn biết nữa.

Dừng một chút, Thu Đồng còn nói thêm: "Một mình ta trở về."

Đầu óc Thu Đồng hơi loạn, nàng cảm thấy mình cần làm rõ một chuyện. Khi Hạ Chí còn chưa quay về, nàng chỉ hy vọng Hạ Chí có thể nhanh chóng trở về. Mà khi Hạ Chí trở về thật rồi, rất nhiều chuyện như cũng trở về theo, mà Hạ Mạt là một rạch trời nàng không thể bước qua được.

"Đồng Đồng, vậy ngươi đi ngủ sớm một chút." Lần này Hạ Chí lại chủ động buông lỏng eo Thu Đồng ra, tùy ý để Thu Đồng đứng đậy rời đi.

Thu Đồng chậm rãi rời khỏi bờ hồ Minh Nhật, mà Hạ Chí lại tiếp tục ngồi trên ghế dài.

Mấy phút đồng hồ sau.

Trên ghế dài đột nhiên nhiều hơn một người, gợi cảm, lạnh băng, chính là Hạ Mạt.

"Ngươi rất thích nàng sao?" Giọng nói lạnh như băng vang lên, trong giọng điệu của Hạ Mạt có bất mãn rất rõ ràng.

"Đương nhiên." Hạ Chí gật đầu: "Đương nhiên ta thật sự thích Đồng Đồng"

"Tại sao ngươi không lừa nàng, nói ta là muội muội ruột của ngươi?" Hạ Mạt lạnh lùng hỏi.

"Ngươi không muốn làm muội muội ta." Hạ Chí nhìn Hạ Mạt, trong mắt hiện ra vẻ dịu dàng. Thoáng dừng lại một chút, hắn chậm rãi phun ra một câu: "Ta cũng không muốn"

Trong không khí như bất chợt nhiều hơn một chút khác thường.

Hạ Mạt nhìn Hạ Chí, trong cặp mắt xinh đẹp kia lơ đãng chảy qua một chút dị dạng. Sau đó nàng đứng dậy khỏi ghế dài.

Bình Luận (0)
Comment