Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 1025 - Chương 1024: Thoạt Nhìn Cũng Có Vẻ Rất Thành Thực (2)

Chưa xác định
Chương 1024: Thoạt nhìn cũng có vẻ rất thành thực (2)

"Trương Thành Hùng, muốn trách cũng chỉ có thể trách ngươi ôm sai bắp đùi rồi." Giọng điệu của Trịnh Vũ tràn ngập giễu cợt.

Mà lúc hắn ta nói lời này còn nhìn về phía Hạ Chí: "Thật không biết đầu óc các ngươi đã trưởng thành kiểu gì. Các ngươi thật sự cho rằng một giáo viên thể dục là có thể trở thành chỗ dựa của các ngươi?"

Dừng một chút, Trịnh Vũ nhìn Hạ Chí, tiếp tục nói: "À, chớ để ý, không phải ta khinh thường giáo viên thể dục, ta khinh thường tất cả giáo viên. Trong mắt ta, tất cả giáo viên đều là rác... A!"

Trong lúc Trịnh Vũ đang dương dương đắc ý đột nhiên hắn ta hét thảm một tiếng. Mà từ rác rưởi hắn ta vốn định nói ra hiện tại cũng không thể nói ra được nữa.

Trong tiếng kêu thảm thiết của Trịnh Vũ, hai tay hắn ta che hạ bộ té trên mặt đất, sau đó thống khổ lăn lộn. Trong lúc nhất thời, toàn bộ người trong khu bowling đều bị động tĩnh bên này hấp dẫn tới.

Tuy rất nhiều người không thấy rõ đã có chuyện gì xảy ra, nhưng trên cơ bản bọn họ đều có thể đoán ra được Trịnh Vũ vừa bị người đạp một đạp trúng đũng quần. Về phần là ai đạp hắn ta, chuyện này đã rõ ràng rành mạch, bởi bọn họ đã thấy, Hạ Chí lại đạp một đạp nữa lên trên đầu Trịnh Vũ.

Tiếng hét thảm thiết của Trịnh Vũ im bặt mà dừng, thoạt nhìn dường như hắn ta đã trực tiếp hôn mê.

"Ngươi, ngươi đã làm gì Vũ ca?" Lạp Lạp nhìn Hạ Chí, có chút kinh hoảng: "Ngươi, ngươi còn làm vậy ta... ta sẽ báo cảnh sát."

"Nói đơn giản một chút, rất có thể vị Vũ ca này của ngươi sẽ biến thành thái giám, hơn nữa hắn ta còn có thể biến thành kẻ ngu si"

Hạ Chí nhìn Lạp Lạp: "Mà sở dĩ hắn ta biến thành như vậy là bởi vì ngươi muốn chơi xấu..."

"Này... chuyện này không liên quan gì đến ta, là Vũ ca để ta ăn vạ!" Lạp Lạp lập tức vội vã.

"Ah, cái này à, đợi lát nữa ngươi đi giải thích với người Trịnh gia đi" Hạ Chí bày ra dáng vẻ thờ ơ: "Ta tin tưởng chắc chắn bọn họ sẽ tin ngươi, dù sao thì vừa rồi trông ngươi cũng có vẻ rất thành thực."

Vừa rồi trông ngươi cũng rất thành thực?

Trong lòng không ít người cảm thấy cổ quái. Nữ nhân này nhìn thế nào cũng thấy không phải hạng người thành thực có được không?

"Nhưng chuyện này thực sự không liên quan tới ta!" Lạp Lạp sắp khóc. Ả cũng không ngốc, đương nhiên ả biết Trịnh gia vốn sẽ không tin tưởng chuyện này không có liên quan gì với ả.

Dừng một chút, Lạp Lạp lại không nhịn được hỏi: "Ngươi, ngươi nói Vũ ca sẽ biến thành thái giám gì đó, còn... còn có thể biến thành kê ngu si?"

"Loại chuyện này không thể nói chính xác được, lỡ đâu có kỳ tích thì sao?" Vẻ mặt Hạ Chí tràn đây nghiêm túc.

Kỳ tích?

Lạp Lạp có chút trợn tròn mắt. Nếu Trịnh Vũ bị đánh thành thái giám hơn nữa còn biến thành kẻ ngu si thật, cho dù cảnh sát có bắt Hạ Chí lại bắn chết, Trịnh gia cũng sẽ không bỏ qua cho ả!

"Lạp Lạp tiểu thư, hiện tại ta rất nghiêm túc hỏi ngươi một vấn đề cuối cùng, ngươi còn muốn đổi ý sao?" Hạ Chí bày ra vẻ rất nghiêm túc.

"Ta.." Lạp Lạp ngẩn ngơ. Ả nhìn Hạ Chí: "Ngươi, không phải ngươi đã có bạn gái xinh đẹp như Thu Đồng rồi sao? Ngươi còn muốn ta làm gì?"

Lạp Lạp hỏi như vậy mà Thu Đồng cũng trừng mắt nhìn Hạ Chí, trong lòng Phi Yến và Kỳ Kỳ cũng đang nói thầm, đúng vậy, Hạ Chí cứ phải nắm chặt không buông làm gì?

"À, trong phòng giáo y của trường chúng ta còn thiếu một hộ sĩ" Lần này Hạ Chí cũng không làm ra vẻ bí ẩn: "Đúng rồi, đừng nói ta không nhắc nhở ngươi, giáo y trường chúng ta rất có tiền, ngươi có thể đi dụ dỗ hắn một chút"

Thu Đồng vừa bực mình vừa buồn cười. Gia hỏa này náo nửa ngày thì ra là muốn Lạp Lạp tới làm hộ sĩ? Làm hộ sĩ cũng thôi đi, vậy mà hắn còn cổ động Lạp Lạp đi dụ dỗ giáo y. Đây là loại người gì vậy!

Trương Thành Hùng cũng có chút cạn lời. Gia hỏa này thật đúng là đủ mơ tưởng hão huyền. Trước tiên là lão bà của hắn Phi Yến, tốt xấu gì người ta cũng là minh tinh vũ đạo, cuối cùng bị kéo tới làm lão sư vũ đạo. Hiện tại Lạp Lạp còn đang là người nổi tiếng trên mạng, lại có thể kêu người ta đi làm hộ sĩ!

"Ngươi, ngươi chỉ muốn để ta tới trường các ngươi làm hộ sĩ?"

Lạp Lạp cũng có chút ngẩn ra. Có lầm hay không vậy, ả vất vả lắm mới có thể trở thành minh tỉnh, hiện tại lại kêu ả đi làm hộ sĩ?

"Ta có thể làm lão sư, ngươi không thể làm hộ sĩ sao?" Phi Yến hừ nhẹ một tiếng: "Thu Đồng còn là hiệu trưởng đây. Ngươi cảm thấy ngươi rất nổi tiếng sao? Để ngươi làm hộ sĩ là may mắn của ngươi, không muốn làm thì ngươi dẫn theo Trịnh Vũ quay về Trịnh gia đi. Đến lúc đó ngươi có chết như thế nào cũng không biết!"

"Ta cũng không nói ta không làm hộ sĩ." Lạp Lạp bĩu môi: "Vậy nếu ta tới trường trung học phổ thông Minh Nhật làm hộ sĩ, các ngươi... các ngươi sẽ bảo vệ ta sao?"

"Ngươi đi dụ dỗ giáo y, hắn ta sẽ bảo vệ ngươi." Hạ Chí thuận miệng tiếp lời: "Giáo y thực sự rất có tiền, tối thiểu cũng phải có mấy ức."

Lạp Lạp bĩu môi, thầm oán Hạ Chí. Ngươi gạt quỷ sao, một giáo y sao có thể có tiền như vậy?

Chẳng qua lúc này ả cũng không có biện pháp nào nữa, quyết định ngoan ngoãn đi làm hộ sĩ. Nếu không, chờ khi người Trịnh gia tìm được ả, ả sẽ rất thảm.

"Đồng Đồng, các ngươi còn muốn chơi nữa không?" Lúc này Hạ Chí lại mở miệng hỏi.

"Quên đi, hay là chúng ta đi thôi" Thu Đồng cảm thấy đi ra ngoài với Hạ Chí vốn không cách nào chơi được. Mới tới chưa bao lâu, gia hỏa này đã đây ra bao nhiêu chuyện?

"Ta nghĩ tạm thời các ngươi vẫn chưa thể đi" Đúng lúc này, một giọng nói lại truyền đến.

Bình Luận (0)
Comment