"Ngươi cảm thấy ta có bệnh, bởi vì trên đời này không thể nào có tổ chức như vậy?" Lý Quý cười lạnh một tiếng: "Hay là ngươi cảm thấy ta có thể quá tùy ý nói ra chuyện này? Không, ta cho ngươi biết, ta không sợ bất kỳ người nào ở đây biết, bởi chúng ta có thể khiến mọi người phải im lặng. Mà quan trọng hơn là cho dù mỗi người đều biết sự tồn tại của chúng ta thì đã sao? Chúng ta là thế lực cường đại nhất trên thế giới này, mà ngươi, bất luận ngươi mạnh mẽ dường nào cũng chỉ có một người.!"
Lạnh lùng quét mắt liếc bốn phía, cuối cùng ánh mắt Lý Quý lại quay trở lại trên người Hạ Chí, giọng nói cũng lớn hơn rất nhiều: "Ngươi chỉ có một mình, vĩnh viễn đừng nghĩ tới chuyện đối kháng với cả một thế lực là chúng ta. Nếu không đến lúc ấy không chỉ ngươi, mà ngay cả những người ngươi gọi là bạn bè, đặc biệt là người bạn gái xinh đẹp của ngươi đây, sẽ gặp phải kết quả gì, ta tin tưởng chính ngươi có thể tưởng tượng ra được!"
"Đồng Đồng, có phải ta vừa bị uy hiếp không?" Hạ Chí quay đầu nhìn Thu Đồng, rất rất nghiêm túc hỏi.
"Có phải ngươi bị ngu không?" Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí.
Chuyện rõ ràng như vậy mà hắn còn muốn hỏi!
"Ừm, nói vậy đúng là ta vừa bị uy hiếp thật." Hạ Chí lắc đầu cảm khái: "Honey, ngươi xem, ta thật quá vô danh, khiêm tốn tới độ ngay cả loại ngu ngốc quái dị này cũng dám đến uy hiếp ta."
Lúc này Thu Đồng cũng không nói thêm gì. Hạ Chí nói hắn khiêm tốn, nàng không tin, chẳng qua đúng là hiện tại hắn đang bị người uy hiếp thật.
"Hạ Chí, hiện tại ta có thể cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi mở miệng xin lỗi, ngươi có thể rời đi!" Lý Quý lạnh lùng nhìn Hạ Chí: "Nhưng nếu ngươi còn tiếp tục đả thương người ở đây, tới lúc ấy, không phải chỉ xin lỗi là có thể giải quyết vấn đề!"
"Đám ngu xuẩn các ngươi luôn cho rằng mình là thế lực lớn vô cùng" Hạ Chí lắc đầu, trong giọng nói mơ hồ nhiều thêm một chút trào phúng: "Nhưng các ngươi luôn luôn không rõ một việc, đó chính là ta, Hạ Chí, cho dù ta chỉ có một mình vẫn có thể trở thành thế lực mạnh nhất trên thế giới này:"
Trong giọng nói lạnh nhạt của hắn lại mang theo một luồng ngạo khí không thể địch nổi. Đó là một loại kiêu ngạo và tự tin từ tận trong xương. Trong chớp mắt này, đường như mỗi người đều có thể cảm nhận được khí chất trên người Hạ Chí có chút khác với ngày thường.
Ngược lại những người đứng xem đều đang nói thầm, con hàng này cũng giỏi khoác lác quá đi, một mình hắn đã là thế lực mạnh nhất? Khoác lác cũng không thể khoác lác như hắn!
"Ngươi? Thế lực mạnh nhất? Ha ha ha..." Lý Quý không nhịn được cười ha hả: "Hạ Chí, mọi người đều nói ngươi cuồng, lại không nghĩ tới ngươi có thể cuồng tới mức này. Không, đây không phải là cuồng, đây là ngu xuẩn... Ách!"
Đột nhiên Lý Quý hét thảm một tiếng, là Hạ Chí đã đạp hắn ta ngã xuống đất. Ngay sau đó, Hạ Chí lại giẫm lên tay Lý Quý, hơi dùng lực một chút.
Crắc!
Tiếng xương cốt vỡ vụn thanh thúy dị thường, khiến không ít người chung quanh cảm thấy lạnh cả tim. Mà đồng thời tiếng kêu càng thê lương thảm thiết của Lý Quý cũng vang lên: "A..."
"Dừng tay!" Một tiếng hừ lạnh phát ra từ trong miệng hai mỹ nữ phía sau Lý Quý. Mà cùng lúc đó, một mỹ nữ trong đó trực tiếp ra tay.
Không đúng, là ra chân, mỹ nữ này bỗng đá nghiêng về phía Hạ Chí, tốc độ xuất cước tương đối nhanh, thoạt nhìn lực đạo cũng có thể tính là không tệ. Xem ra sợ rằng mỹ nữ này không chỉ là tình nhân của Lý Quý, còn là vệ sĩ của hắn ta. Đương nhiên cũng có thể nàng chỉ là vệ sĩ của hắn ta.
Tay phải của Hạ Chí vẫn đang ôm Thu Đồng như trước, tay trái rất tùy ý vươn ra đã có thể tóm lấy chân của mỹ nữ kia. Không, nói cho đúng hơn là hắn chỉ bắt được giày cao gót của mỹ nữ, sau đó hắn đá ra.
Một đá của Hạ Chí không chút khách khí đá thẳng lên trên bụng mỹ nữ, trực tiếp đạp mỹ nữ này bay ra ngoài. Mà sau khi mỹ nữ bay đi, giày cao gót của nàng vẫn còn ở trong tay Hạ Chí. Sau đó nữa, chỉ thấy Hạ Chí tiện tay ném chiếc giày cao gót này ra, vừa lúc ném ngay vào trong miệng Lý Quý.
Lý Quý đang nằm bên kia gào thảm, cứ vô thức mà bị một chiếc giày cao gót chặn miệng. Mà một mỹ nữ khác dường như cũng muốn động thủ, nhưng mơ hồ có chút sợ hãi. Nàng do dự một chút, cuối cùng cũng không động thủ mà đi đỡ lấy mỹ nữ vừa bị đá bay dậy.
Hạ Chí đưa tay nhấc Lý Quý từ dưới đất lên, sau đó giọng nói lạnh nhạt của hắn truyền vào trong tai mọi người: "Các ngươi luôn luôn không rõ, cho tới bây giờ ta chưa từng uy hiếp người khác, cho nên ta cũng không thích người khác uy hiếp ta. Nhưng ngươi càng không hiểu, có một chuyện khác càng nguy hiểm hơn so với chuyện uy hiếp ta, đó chính là..."
Hạ Chí dừng lại một chút, giọng điệu đột nhiên trở nên lạnh hơn:
"Đó chính là, uy hiếp Đồng Đồng nhà ta!"
Lý Quý đang rên rỉ muốn nói điều gì, nhưng chiếc giày cao gót kia vẫn đang chặn miệng hắn ta, khiến hắn ta không cách nào nói được.
"Quý tộc?" Hạ Chí nhẹ buông tay, sau đó đá thẳng lên trên đùi Lý Quý. Lý Quý không tự chủ được quỳ hai chân trên đất.
Giọng nói của Hạ Chí lại vang lên lần nữa: "Như vậy, ngươi cứ quỳ cho đủ đi!"
Lý Quý có ý đồ đứng lên, nhưng hắn ta phát hiện mình không cách nào động đậy. Hắn ta có thể cảm nhận được vô số ánh mắt đang nhìn hắn ta, dường như bọn họ đang cười nhạo hắn ta, bởi vì một khắc này hắn ta thực sự biến thành trò cười lớn. Cái gọi là quý tộc đã biến thành quỳ tộc.
"Ha ha ha, ông chủ Lý, quỳ tộc này ngươi làm rất tốt, quỳ rất tiêu chuẩn nha!" Trương Thành Hùng đứng bên cạnh càng không nhịn được trào phúng.
"Thành Hùng, thật ra ngươi không nên nói lời này." Đúng lúc ấy, một giọng nói nghe như rất ôn hòa truyền tới.