chưa (1)
Theo những lời này, một nam nhân chừng ba mươi tuổi xuất hiện. Nam nhân này không tính là rất đẹp trai nhưng khí chất lại tương đối không tầm thường. Mà đối với đại đa số người ở đây, nam nhân này cũng không xa lạ gì.
"Trương Thành Công, ta nói cái gì còn chưa tới phiên ngươi tới quản!" Trương Thành Hùng tức giận nói.
Nam nhân mới xuất hiện này chính là anh họ của Trương Thành Hùng, Trương Thành Công, đã từng là đệ nhất công tử Thanh Cảng. Nhưng hiện tại rất nhiều chuyện đã thay đổi.
Từ sau khi Thành Công Hội bị Hạ Chí hủy diệt, ở thành phố Thanh Cảng Trương Thành Công có vẻ như nửa bước khó đi.
Thậm chí có một lần hắn ta gần như đã biến mất trong tầm mắt mọi người. Nhưng trong đoạn thời gian Hạ Chí biến mất, đường như Trương Thành Công lại bắt đầu chậm rãi sống động hẳn lên.
Đặc biệt gần nhất, Trương Thành Công càng ngày càng hay xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
"Thành Hùng, ngươi muốn nói gì đương nhiên không tới phiên ta quản, chỉ có điều lời của ngươi không chỉ đại biểu cho chính ngươi, ngươi còn là một phần tử của Trương gia." Trương Thành Công không chút hoang mang nói: "Nếu lời nói của ngươi có thể liên lụy tới cả gia tộc chúng ta, đương nhiên ta phải xen vào."
"Xem bộ dáng này của ngươi hẳn hiện tại ngươi lại ôm bắp đùi ai đó rồi đúng không?" Trương Thành Hùng cười lạnh một tiếng.
Hắn ta đã từng bội phục năng lực của người anh họ này. Nhưng mấy ngày nay hắn ta lại bắt đầu phát hiện, thật ra người anh họ này của hắn ta cũng chỉ có vậy mà thôi.
Cái gọi là năng lực của Trương Thành Công cũng chẳng có gì hơn ngoài việc tìm đủ loại chỗ dựa mạnh mẽ. Hắn ta đã từng tìm được một chỗ dựa rất cường đại, đáng tiếc là núi dựa cường đại kia đã bị Hạ Chí hủy diệt. Mà dưới tình huống không còn chỗ dựa nữa, Trương Thành Công cũng gần như hoàn toàn yên lặng.
Hiện tại, Trương Thành Công lại bắt đầu ra ngoài hoạt động, không có gì hơn ngoài việc hắn ta lại tìm được chỗ dựa nào đó khác.
Đương nhiên, Trương Thành Hùng không hề cảm thấy việc tìm chỗ dựa có gì không đúng. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ muốn tìm chỗ dựa cũng phải có mắt mới được. Trước đó Trương Thành Hùng cảm thấy tầm mắt Trương Thành Công rất không tôi, nhưng hiện tại hắn ta lại cảm thấy vẫn là ánh mắt mình càng tốt hơn.
Đối với lời châm chọc của Trương Thành Hùng, dường như Trương Thành Công cũng không ngại. Hắn ta quay đầu nhìn về phía Hạ Chí, cười nhạt một tiếng: "Hạ lão sư, chúng ta lại gặp mặt.
"Ngươi còn sống cũng là kỳ tích." Hạ Chí lười biếng nói.
"Hạ lão sư, ta biết hiện tại ta vẫn không có tư cách đối địch với ngươi, nhưng ta muốn nói, ngươi rất mạnh mẽ không có nghĩa Thành Hùng cũng rất mạnh. Có lẽ ngươi không ngại bị người khác trả thù, nhưng rất có thể ngươi sẽ liên lụy tới Thành Hùng, từ đó sẽ gián tiếp liên lụy Trương gia chúng ta..." Thật ra logic của Trương Thành Công cũng không có vấn đề, nhưng hiển nhiên Hạ Chí không có tâm tình nghe tiếp.
Vì vậy Hạ Chí trực tiếp ngắt lời Trương Thành Công: "Ngươi muốn nói cho Lý Quý, chuyện này không liên quan gì tới Trương gia các ngươi đúng không?"
Tuy hiện tại Lý Quý không thể nói chuyện, nhưng hiển nhiên hắn ta có thể nghe, cũng có thể nhìn.
"Lý tiên sinh, quả thật đây chỉ là lựa chọn của bản thân Trương Thành Hùng, mà hắn ta không cách nào đại biểu cho Trương gia chúng ta" Trương Thành Công nhìn Lý Quý trên mặt đất, giọng điệu có vẻ rất thành khẩn.
"Ngươi muốn biểu thị lòng trung thành sao?" Giọng điệu của Hạ Chí có trào phúng rất rõ ràng: "Vậy ta sẽ giúp ngươi một tay."
Lời còn chưa dứt, Hạ Chí đã đá một đá, sau đó Trương Thành Công cũng không tự chủ được quỳ trên đất.
^ "Ừm, chúc mừng ngươi, ngươi đã trở thành quý tộc." Hạ Chí lười biếng nói một câu, sau đó quay đầu nhìn về phía Thu Đồng: "Honey, ngươi nói xem dáng vẻ này của bọn họ có giống như đang bái đường không?"
Vẻ mặt đám người bốn phía đều trở nên cổ quái. Vừa lúc Trương Thành Công và Lý Quý quỳ đối mặt với nhau, thoạt nhìn đúng là có chút giống với người đang bái đường thành thân.
"Đừng làm rộn, chúng ta đi thôi" Trong giọng điệu của Thu Đồng ít nhiều gì cũng có chút bất đắc dĩ.
"À, được, honey, chúng ta cũng trở về nhà bái đường đi." Hạ Chí đồng ý ngay. Sau đó hắn ôm lấy Thu Đồng rời đi, đồng thời còn la một câu: "Mọi người đừng theo ta, chúng ta phải đi bái đường"
Đám người Trương Thành Hùng vốn còn chuẩn bị đuổi theo, nghe nói như thế, bọn họ đều không khỏi ngẩn ngơ. Chờ bọn hắn kịp phản ứng lại, Hạ Chí và Thu Đồng đã biến mất khỏi cửa.
"Ách, vậy giờ chúng ta đi đâu?" Trương Thành Hùng không nhịn được hỏi.
"Đi tới trưởng trung học phổ thông Minh Nhật đi." Phi Yến suy nghĩ một chút: "Kỳ Kỳ, hai người các ngươi cũng theo chúng ta tới trường trung học phổ thông Minh Nhật đi, phòng ngừa vạn nhất"
"Đừng quên dẫn theo ta!" Đúng lúc này, Lạp Lạp kia không nhịn được nói.
"Yên tâm, sẽ dẫn cả ngươi theo, tới mà làm y tá cho tốt đi" Phi Yến đưa mắt nhìn Lạp Lạp, sau đó lôi kéo Kỳ Kỳ: "Đừng chậm trễ thời gian, chúng ta đi mau."
Năm người nhanh chóng rời khỏi khu chơi bowling, sau đó ngồi chung trong xe của Trương Thành Hùng chạy về phía trường trung học phổ thông Minh Nhật.
Mà trong phòng chơi bowling, có không ít người muốn tới kéo Lý Quý dậy, lại phát hiện mình không cách nào kéo hắn ta dậy được.
Mà Trương Thành Công cũng không cách nào đứng dậy. Vì vậy mọi người lại thấy được một kỳ cảnh, hai nam nhân lại có thể cứ quỳ mãi ở đó như vậy.
Về phần Hạ Chí và Thu Đồng, lúc này bọn họ đang trên đường quay về trường trung học phổ thông Minh Nhật.
Vẫn là Thu Đồng lái xe. Mà mỗi lần nàng quay đầu nhìn Hạ Chí lại phát hiện gia hỏa này còn đang nhìn đai an toàn của nàng, khiến nàng ít nhiều gì cũng có cảm giác vô lực.