Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 1029 - Chương 1028: Ngươi Đã Từng Nghe Nói Tới Nhóm Tìm Chết Tìm

Chưa xác định
Chương 1028: Ngươi đã từng nghe nói tới nhóm tìm chết tìm

chết chưa (2)

"Này, thật ra Trương Thành Công nói không sai, ngươi làm như vậy rất có thể sẽ liên lụy tới mấy người Phi Yến." Thu Đồng quyết định tìm đề tài tâm sự: "Bọn hắn cũng không lợi hại như ngươi, nói không chừng bọn hắn sẽ xảy ra chuyện."

"Đồng Đồng, có một câu nói thế này, nguy hiểm và kỳ ngộ luôn cùng tồn tại." Hạ Chí lười biếng nói: "Ta chỉ quan tâm tới an toàn của ngươi, mà an toàn của bọn hắn là chuyện chính bọn hắn phải chú ý"

"Vậy chí ít ngươi cũng có thể nhắc nhở bọn hắn một chút, để bọn hắn mang theo nhiều vệ sĩ hơn!" Thu Đồng không nhịn được nói.

Thật ra nàng cũng hiểu Hạ Chí không thể bảo vệ mỗi người được.

"Đồng Đồng, nếu như ngay cả chút ý thức an toàn bọn hắn cũng không có, bọn hắn đã sớm chết rồi." Hạ Chí nói đến đây đột nhiên cảm khái: "Honey, ngươi không cần quan tâm người khác, ngươi nên quan tâm tới an toàn của ta một chút, ta cảm thấy hiện tại ta sắp chết rồi."

"Kít" Đột nhiên xe ngừng lại. Là Thu Đồng đạp phanh gấp, sau đó nàng trừng mắt nhìn Hạ Chí, có chút tức giận: "Ngươi có bệnh sao? Đang yên đang lành nói nhảm cái gì?"

"Đồng Đồng, ngươi đã từng nghe nói tới nhóm tìm chết tìm chết chưa?" Hạ Chí rất rất nghiêm túc hỏi.

"Nói nhảm, đương nhiên đã từng nghe nói tới!" Thu Đồng tức giận nói.

"Nghe nói nam nhân không có lão bà thuộc nhóm tìm chết tìm chết." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy nghiêm túc: "Nói cách khác, nam nhân không có lão bà sẽ chết."

"Nói hươu nói vượn, ý của nó vốn không phải như vậy!" Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí.

"Thế nhưng honey, ta luôn cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy ta sẽ chết. Nếu ngươi muốn ta sống sót, đêm nay chúng ta nhất định phải bái đường thành thân mới được." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đây nghiêm túc.

"Vậy ngươi đi chết đi!" Thu Đồng hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí, sau đó lại đạp chân ga, xe cứ như vậy mà chạy ra ngoài.

Hiện tại trong lòng Thu Đồng có chút tức giận. Trong vòng mấy tháng Hạ Chí biến mất, nàng không dám suy nghĩ bất kỳ chuyện gì, nhưng kỳ thật trong lòng nàng vẫn luôn lo lắng. Nàng lo lắng Hạ Chí sẽ xảy ra chuyện thật. Cho nên đột nhiên Hạ Chí nói bản thân sắp chết khiến nàng không tự chủ được mà nổi đóa.

Nhưng kết quả là gia hỏa này lại đang nói toàn mấy chuyện lung tung, nói cho cùng hắn chỉ đang có ý đồ xấu xa, khiến nàng hận không thể đánh tên gia hỏa này một trận. Hắn không thể nghĩ hoặc nói chuyện gì khác nghiêm túc hơn sao? Cho dù hắn muốn làm mấy chuyện xấu xa kia thật, nhưng hắn có thể không nói chữ chết này không?

Thu Đồng không khỏi cảm thấy bực bội, tốc độ lái xe cũng không tự chủ được mà trở nên nhanh hơn, thoáng cái tỉnh thần của nàng cũng trở nên không được tập trung lắm. Sau đó, đúng lúc này, nàng nghe được giọng nói của Hạ Chí: "Đồng Đồng, cẩn thận phía trước có người."

Thu Đồng lập tức giật mình tỉnh lại, sau đó, trong tầm mắt nàng lập tức thấy được một người đột nhiên xuất hiện, dọa Thu Đồng sợ hết hồn. Nàng vội vàng phanh lại, nhưng người kia vẫn ngã xuống.

"Ta... hình như ta không đụng vào người chứ?" Thu Đồng nhìn Hạ Chí, đồng thời còn chuẩn bị cởi dây an toàn ra định xuống xe xem tình huống.

"Đúng vậy, không đụng vào." Hạ Chí trả lời.

"Vậy... vì sao người nọ lại ngã trên mặt đất? Hù ngã?" Thu Đồng có chút buồn bực.

"Đồng Đồng, đêm nay ngươi may mắn, gặp phải người ăn vạ." Hạ Chí cười xán lạn.

"Như vậy còn nói là may mắn?" Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí.

Nghe nói đối phương là kẻ ăn vạ, nàng thở phào nhẹ nhõm. Nếu nàng đụng người thật thì phiền phức lớn rồi.

"Đồng Đồng, ta đã chuẩn bị sẵn một trăm vạn tiền mặt, ngươi cứ lái xe qua đi, dù sao thì đối phương cũng tới ăn vạ, đến lúc đó chúng ta bồi thường cho hắn ta ít tiền là được." Hạ Chí nghiêm trang nói.

"Ngươi lại có ý đồ xấu gì vậy?" Thu Đồng có chút cạn lời.

"Honey, đầu năm nay, cơ hội vừa có thể đụng người lại không cần ngồi tù cũng không nhiều lắm, gặp phải cơ hội tốt như vậy ngươi đừng bỏ qua. Ngược lại chúng ta có tiền, dù có lỡ đâm chết hắn ta, nói không chừng còn có thể giảm đi ít tiền bồi thường" Hạ Chí nói xong lời này lại giẫm mạnh lên chân ga.

"Này, ngươi chớ làm loạn!" Thu Đồng giẫm phanh.

Tiếng động cơ của xe hơi rất lớn, mà tiếng tranh chấp của Hạ Chí và Thu Đồng cũng không nhỏ. Trên mặt đất bên kia đột nhiên có một người nhanh chóng bò dậy, chạy trối chết.

"Đồng Đồng, trên chân ngươi có con muỗi." Lúc này, đột nhiên Hạ Chí nói một câu như vậy, sau đó hắn còn vươn một tay ra muốn đập con muỗi trên chân Thu Đồng.

"Này, ở đây vốn không có muỗi!" Thu Đồng bị dọa sợ hết hồn, không tự chủ được mà thu chân một chút, sau đó, phanh bị nới lỏng.

Chiếc xe thể thao lập tức phóng như bão táp. Mà sau lưng bọn họ, một bóng đen tự lẩm bẩm: "Mẹ trứng, đám người có tiền thật điên, hiện tại muốn đi ăn vạ một chút cũng nguy hiểm quá sức, thiếu chút nữa đã mất mạng... Ách!"

Đúng lúc ấy, một chiếc xe đụng trúng cái bóng đen này, mà trước khi hôn mê trong đầu bóng đen chỉ có một suy nghĩ: "Lần này ta không đi ăn vạ thật...

Thu Đồng cũng không biết chuyện xảy ra phía sau, mà Hạ Chí cũng rất tiếc nuối vì mất đi cơ hội đập muỗi trên đùi Thu Đồng, bởi Thu Đồng đã trực tiếp tắt máy, sau đó yêu cầu Hạ Chí lái xe.

Kết quả là Hạ Chí ngoan ngoãn lái xe về trường trung học phổ thông Minh Nhật, thậm chí hắn cũng không thể nhân lúc lái xe nhìn lén dây an toàn của Thu Đồng.

"Này, quay về ký túc xá của chính ngươi đi!" Khi Hạ Chí đưa Thu Đồng quay về đến phòng, Thu Đồng cũng không cho Hạ Chí vào cửa.

Hạ Chí nghe vậy, xoay người rời đi. Thu Đồng đứng ở cửa hơi sững sờ, sao đột nhiên gia hỏa này lại nghe lời như thế?

Đang chuẩn bị đóng cửa, Thu Đồng lại phát hiện vậy mà Hạ Chí đã trở về rồi.

"Ngươi về lại làm chỉ?" Thu Đồng tức giận hỏi.

Bình Luận (0)
Comment