"Đồng Đồng, ngươi kêu ta quay về túc xá của mình" Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy nghiêm túc: "Ta nghĩ rồi, ngươi là lão bà ta, ký túc xá của ngươi cũng chính là ký túc xá của ta, cho nên ta trở về."
"Ta còn chưa gả cho ngươi!" Thu Đồng trừng mắt liếc Hạ Chí: "Cho dù ta gả cho ngươi, của ta vẫn là của ta, không phải của ngươi!"
"Không sao, ký túc xá có thể không phải của ta, chỉ cần Đồng Đồng ngươi là của ta là được." Hạ Chí vừa nói vừa tiện tay ôm lấy eo nhỏ của Thu Đồng: "Honey, không nên đứng ngoài cửa mãi, như vậy không được an toàn lắm, chúng ta đi vào trước đi."
Thu Đồng cứ như vậy mà bị Hạ Chí ôm vào phòng, sau đó Hạ Chí còn đóng cửa lại, đồng thời tiếp tục bày ra vẻ dạy dỗ nàng: "Đồng Đồng, vào nhà rồi nhất định phải đóng cửa cẩn thận, phải có ý thức an toàn!"
Thu Đồng trừng Hạ Chí, xem ra tối nay gia hỏa này sẽ không rời đi.
"Này, ngươi buông ra, ta muốn đi tắm rửa." Thu Đồng tức giận nói: "Còn có, buổi tối ngươi ngủ ở phòng khách!"
"Đồng Đồng, ngươi đối xử với ta thật quá tốt, biết ta thích ngủ sofa." Hạ Chí bày ra vẻ hưng phấn, sau đó lẩm bẩm: "Đồng Đồng đối xử tốt với ta như vậy, nhất định sẽ ngủ sofa chung với ta, đúng không?"
Thu Đồng xem như không nghe thấy, trực tiếp tránh khỏi vòng ôm của Hạ Chí, sau đó đi vào phòng ngủ. Nàng lấy đồ ra đi vào phòng tắm.
Xấp xỉ mười lăm phút sau, Thu Đồng đi ra khỏi phòng tắm. Nàng mặc một bộ áo ngủ có thể tính là tương đối kín, nhưng có thể khẳng định, bộ đồ ngủ này tuyệt đối không phải loại đồ ngủ kín nhất của nàng, chí ít nó vẫn lộ ra phân nửa bắp chân thon dài thẳng tắp của nàng.
Áo ngủ phối hợp với mái tóc dài tán loạn ướt sũng, lập tức khiến Thu Đồng thiếu đi vài phần cao quý, nhiều thêm mấy phần phong tình. Nhưng dường như Hạ Chí không thể thưởng thức được loại phong tình ấy, bởi vì thoạt nhìn hắn đã nằm ngủ trên sofa.
Thu Đồng đi tới bên cạnh sofa nhìn Hạ Chí dường như đang ngủ rất ngon, trong lòng thầm nói, không phải gia hỏa này lại đang giả bộ ngủ chứ?
Không thể trách Thu Đồng nghĩ như vậy. Gia hỏa này đã có quá nhiều tiền án giả bộ ngủ, đến mức hiện tại nàng vốn không biết hắn đang ngủ thật hay đang giả bộ.
"Này, ngươi ngủ thật rồi sao?" Thu Đồng không nhịn được mở miệng hỏi.
Không ai trả lời.
Thu Đồng ngồi xuống ghế sofa, cũng không nói thêm gì nữa.
Nàng có cảm giác lúc này Hạ Chí đã ngủ thiếp đi thật, bởi vì gia hỏa này vẫn luôn thích nhìn dáng vẻ nàng khi mặc đồ ngủ.
Nhưng giờ khắc này hắn lại có thể không nhìn, ngoại trừ hắn đã ngủ thật, nàng không tìm được nguyên nhân nào khác.
Nhìn Hạ Chí đang ngủ say, Thu Đồng có chút xuất thần. Lúc Hạ Chí ngủ trên mặt không còn vẻ vui cười hằng ngày, ngược lại cả người như có về nghiêm chỉnh hơn rất nhiều. Nhưng tựa hồ Thu Đồng đã quen với vẻ mặt không đứng đắn của hắn, dáng vẻ lúc này ngược lại khiến nàng hơi không quen.
"Dường như hắn mệt mỏi thật" Trong lòng Thu Đồng thầm nói với mình. Cứ việc thoạt nhìn hôm nay Hạ Chí vẫn luôn rất tỉnh táo thoải mái, nhưng Thu Đồng lại cảm thấy hẳn Hạ Chí rất mệt mỏi, cho nên hiện tại hắn mới có thể ngủ ngon như vậy.
Mà rất hiển nhiên, Hạ Chí cũng không vì chuyện ngày hôm nay mà mệt nhọc. Như vậy, trong đoạn thời gian hắn biến mất, rốt cục hắn đã làm chuyện gì mới khiến bản thân mệt mỏi như vậy?
Thật ra trong lòng Thu Đồng rất bối rối. Nhiều khi nàng muốn hiểu rõ những bí mật trên người Hạ Chí, nhưng càng nhiều thời gian hơn nàng cảm thấy, có lẽ nàng không biết những bí mật kia sẽ tốt hơn.
Nhân loại vẫn luôn là giống rất mâu thuẫn, nữ nhân lại càng thêm mâu thuẫn, mà Thu Đồng cũng không ngoại lệ. Một mặt nàng rất muốn hiểu rõ tất cả về Hạ Chí, dù sao đây cũng là nam nhân có quan hệ thân mật nhất với nàng. Mà một phương diện khác nàng lại không muốn hiểu mấy thứ mà nàng cảm thấy là rất phức tạp kia. Thứ nàng càng để ý hơn là tất cả những chuyện bọn họ trải qua khi Hạ Chí ở cùng với nàng.
Hạ Chí vẫn là Hạ Chí kia, vào lúc ở bên cạnh nàng hắn thích làm đủ loại chuyện lung tung, vẫn luôn thích tìm đủ loại lý do để lợi dụng sàm sỡ nàng. Mặc dù tới hiện tại khi làm mấy chuyện ấy hắn vốn không cần tìm lý do, nhưng hắn vẫn thích tìm một số lý do hiếm thấy.
Mà khi ở cùng với hắn, thời gian vẫn giống như trước, bọn họ vẫn luôn gặp phải đủ loại chuyện. Cũng giống như buổi tối hôm nay, bọn họ vốn chỉ ra ngoài chơi bowling, nhưng Hạ Chí lại có xung đột với ba người. Đương nhiên, có thể Hạ Chí vốn không coi đó là xung đột, chỉ là hắn đã dạy dỗ ba người mà thôi.
Nhẹ nhàng thở hắt ra, Thu Đồng nhìn Hạ Chí đang ngủ say, cúi đầu phun ra một câu nói: "Ngươi trở lại là tốt rồi."
Thu Đồng biết giữa mình và Hạ Chí còn rất nhiều vấn đề, không chỉ riêng chuyện Hạ Chí có nhiều bí mật, còn vì quan hệ rất không rõ ràng giữa Hạ Chí và Hạ Mạt. Nhưng bất kể thế nào, quan trọng nhất là Hạ Chí đã trở lại rồi.
Hắn đã trở lại rồi, nàng cũng có thể an tâm. Về phần những việc khác, vì còn nhiều thời gian nên kiểu gì cũng sẽ có lúc mọi chuyện được giải quyết.
Rốt cục Thu Đồng cũng lấy lại tinh thần. Nàng đi vào phòng ngủ nhưng cũng không vội đi ngủ ngay mà mở máy vi tính lên, bắt đầu quan tâm tới một số hạng mục đầu tư của nàng ở nước ngoài.
Thật ra, nói cho cùng, những hạng mục đầu tư này chủ yếu là một số loại cổ phiếu. Nàng cũng giống như xưa, đầu tiên là xem một số thông tin tin tức, dành thời gian tìm kiếm tin tức liên quan tới các công ty mà nàng đã mua cổ phiếu.