"A, hình như công ty này đã gặp phải vấn để?" Thu Đồng lập tức phát hiện dường như có một công ty trong số công ty nàng đầu tư có chút không ổn, quản lý cấp cao vừa bị lộ thông tin xấu.
Sau đó Thu Đồng nhíu mày: "Chuyện gì xảy ra? Công ty này cũng xảy ra vấn để? Làm giả báo cáo tài chính?"
Ngay sau đó Thu Đồng lại tìm kiếm thêm tin tức về mấy công ty khác, phát hiện mấy công ty này hoặc nhiều hoặc ít đều có chút vấn đề. Thật ra nếu chỉ có một vài công ty có tin đồn xấu chưa chắc đã ảnh hưởng tới cổ phiếu, nhưng khi Thu Đồng phát hiện mấy công ty được nàng đầu tư nhiều đều có vấn đề, nàng bắt đầu ý thức được tình huống không đúng lắm.
"Lẽ nào là người của liên minh quý tộc kia?" Thu Đồng không tự chủ được liên tưởng đến chuyện này. Chẳng lẽ cái liên minh quý tộc có rất nhiều rất nhiều tiền kia lại bắt đầu hành động nhanh như vậy sao?
"Bên này là tối ngày thứ bảy, bên kia đang là sáng sớm, phiên giao dịch cổ phiếu đã sớm đóng cửa, phải đợi tới ngày kia mới mổ lại.
Bọn họ ra tay vào lúc này có phải là hơi sớm một chút không?"
Thu Đồng cảm thấy không hiểu nổi, chẳng lẽ tất cả chỉ là trùng hợp?
"Quên đi, mặc kệ, đều tiên cứ đặt sẵn, chờ tới khi mở phiên lập tức bán hết toàn bộ." Thu Đồng quyết định xong trực tiếp bán hết cổ phiếu đi.
Lắc đầu, Thu Đồng cảm thấy tất cả chỉ là trùng hợp. Thế nhưng ngay lúc nàng vừa đặt xong chuẩn bị tắt máy tính, trên máy tính đột nhiên bắn ra một khung đối thoại.
"Thu Đồng tiểu thư, ngươi không cách nào bán số cổ phiếu của ngươi đi" Một người sử dụng nặc danh dùng tiếng Anh đối thoại với Thu Đồng: "Chúng ta biết ngươi không thèm để ý tới tổn thất mấy ức này, nhưng chúng ta muốn cảnh cáo ngươi, chúng ta có thể khiến ngươi táng gia bại sản bất cứ lúc nào. Nhớ kỹ chuyển lời cho bạn trai Hạ Chí của ngươi, không nên chọc tới liên minh quý tộc chúng ta!"
Khung đối thoại biến mất. Thu Đồng có chút ngây người. Này...
thật sự là người của liên minh quý tộc kia?
Thủ đoạn trả thù của bọn họ lại có thể nhanh như thế sao?
Dường như chỉ mới chừng một giờ trôi qua, thế mà bọn hắn lại có thể làm ra nhiều chuyện như vậy?
Đóng máy vi tính, Thu Đồng có xung động muốn đi ra ngoài lập tức nói chuyện này cho Hạ Chí. Nhưng nàng vừa mở cửa, thấy Hạ Chí đang ngủ say trên ghế sofa, hơi chần chờ một chút, cuối cùng Thu Đồng đóng cửa lại. Nàng quyết định vẫn nên chờ tới sáng ngày mai lại nói sau.
Ngược lại hiện tại thị trường chứng khoán bên kia còn chưa mở cửa, chờ tới sáng ngày mai rồi nói vẫn kịp. Lại nói tiếp, tình huống xấu nhất cũng chỉ là tổn thất vài ức mà thôi.
Cũng không phải Thu Đồng không quan tâm, thật ra nàng rất để ý. Mấy ức này là do chính nàng kiếm được. Chỉ có điều nàng cảm thấy so với Hạ Chí, tiền chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Có lẽ ngay cả bản thân Thu Đồng cũng chưa hoàn toàn ý thức được, trong lúc vô tình, thật ra nàng đã đặt Hạ Chí ở vị trí quan trọng nhất.
Thu Đồng cũng không quá lo lắng chuyện này. Khi Hạ Chí không có ở đây, nàng thường xuyên ngủ không ngon giấc, lo lắng đủ loại vấn đề. Hiện tại Hạ Chí đã trở lại rồi, loại cảm giác ỷ lại vô thức kia cũng đang lại vô thức xuất hiện lần nữa. Nàng cảm thấy Hạ Chí có thể giải quyết mọi chuyện, cho nên không bao lâu sau, Thu Đồng cũng tiến vào mộng đẹp.
Trong mông lung, Thu Đồng cảm thấy có người ôm lấy bản thân mình. Sau đó khi nàng tỉnh lại, mở mắt, phát hiện chẳng biết từ lúc nào Hạ Chí đã nằm bên cạnh nàng, hơn nữa còn ôm lấy nàng.
Càng kỳ quái hơn là gia hỏa này còn rất không thành thật, tay hắn còn đang lộn xộn lung tung.
"Này, ngươi vào bằng cách nào?" Thu Đồng có chút tức giận.
"Honey, ta không vào." Hạ Chí mỉm cười đáp lại.
"Ngươi không vào vậy sao ngươi lại nằm bên cạnh ta... Này, không được lộn xộn!" Thu Đồng có chút xấu hổ.
"Honey, bởi vì ngươi mơ thấy ta." Hạ Chí nghiêm trang nói.
Mơ thấy?
Thu Đồng ngẩn ngơ, nàng đang nằm mơ sao?
Lần này, rốt cục Thu Đồng cũng tỉnh dậy thật. Nàng ngồi dậy, quét mắt nhìn khắp phòng ngủ, quả nhiên Hạ Chí không ở đây.
Trong lúc bất chợt, khuôn mặt nàng nóng bừng lên. Nàng mơ thấy Hạ Chí cũng thôi đi, vậy mà nàng còn mơ thấy tên kia đang làm một số chuyện không thể miêu tả với nàng. Nàng... nàng bị sao vậy?
Mãi vài phút sau Thu Đồng mới điều chỉnh dòng suy nghĩ của mình trở lại bình thường. Sau đó nàng nhìn đồng hồ, phát hiện thật ra bây giờ vẫn còn sớm, chỉ mới hơn sáu giờ, còn chưa tới bảy giờ đâu.
Thu Đồng rời khỏi giường, mở cửa đi ra khỏi phòng ngủ, lại phát hiện rõ ràng Hạ Chí còn đang nằm trên ghế sofa. Vì vậy nàng đi tới.
"Này, ngươi còn đang ngủ sao?" Thu Đồng kêu một tiếng.
"Honey, ta đang nằm mơ." Lần này Hạ Chí lại lập tức trả lời Thu Đồng, chỉ là hắn vẫn chưa mở mắt: "Trong giấc mơ, ta mơ thấy ta và Đồng Đồng ngươi động phòng hoa chúc, nhưng khi ta vừa mở khăn trùm đầu của cô dâu thì tỉnh lại. Ta phải ngủ thêm một giấc, tiếp tục mơ xong giấc mơ này."
"Này, ngươi không thấy tẻ nhạt sao?" Thu Đồng tức giận nói:
"Mau đứng lên, ta muốn đi ăn điểm tâm."
"À, honey, ngươi đói sao?" Rốt cục Hạ Chí cũng mở mắt, sau đó ngồi dậy: "Đúng rồi, Đồng Đồng, ta lại có một vấn đề rất nghiêm túc muốn hỏi ngươi."
"Không nghe!" Thu Đồng yêu kiều hừ một tiếng.
"Đồng Đồng, ngươi có mơ thấy ta không?" Hạ Chí lại hỏi, dáng vẻ trông rất nghiêm túc.
"Không có!" Thu Đồng trả lời rất kiên quyết, nhưng khuôn mặt nàng vô thức nóng lên.
"Ừm, xem ra Đồng Đồng đã mơ thấy ta." Hạ Chí lẩm bẩm, sau đó tiếp tục hỏi: "Honey, ở trong mơ chúng ta đã làm gì vậy?"