"Chẳng hề làm gì cả!" Thu Đồng hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí.
"À, Đồng Đồng, quả nhiên ngươi đã mơ thấy ta." Hạ Chí cười xán lạn.
Thu Đồng lập tức phát hiện mình bị lừa. Trong lúc bất giác gia hỏa này đã đào sẵn một cái hố cho nàng.
"Này, rốt cục ngươi có đi ăn điểm tâm không?" Thu Đồng có chút mất hứng.
"Honey, ngươi muốn mặc như vậy đi ăn điểm tâm sao?" Hạ Chí rất rất nghiêm túc hỏi: "Tuy ngươi mặc như rất đẹp, nhưng ta vẫn rất để bụng không muốn người khác nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp như vậy của ngươi."
"Ta đi thay quần áo!" Thu Đồng trừng Hạ Chí. Gia hỏa này chỉ hận nàng không thể mặc càng ít càng tốt trước mặt hắn, nhưng khi phải ra ngoài hắn lại hy vọng nàng có thể mặc càng kín càng tốt!
Thu Đồng đi vào phòng ngủ. Mấy phút đồng hồ sau nàng đã ra ngoài lại, vẫn là cách ăn mặc không khác mấy so với ngày hôm qua, áo gió mỏng, quần jean, giày da, có chút xinh đẹp đồng thời lại thiếu đi một chút lạnh lùng.
Thật ra hiện tại, lúc không đi làm Thu Đồng cũng không ăn mặc nghiêm túc như trước.
"Đồng Đồng, ở trong mơ chúng ta không làm gì thật sao?" Lúc này Hạ Chí lại bắt đầu truy hỏi tới chuyện vừa rồi.
"Này, ta đã nói là không làm gì cả rồi!" Khuôn mặt Thu Đồng nóng lên. Tên lưu manh chết bầm này sao cứ phải hỏi không dứt vậy!
Rất sợ Hạ Chí tiếp tục truy hỏi, Thu Đồng nói ngay sang chuyện khác: "Này, ta muốn đưa ra ba quy ước với ngươi!"
"Đồng Đồng, ngươi muốn ký hợp đồng trước hôn nhân sao? 30 điều cũng được." Hạ Chí trả lời ngay.
Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí: "Thứ nhất, không thể tùy tiện nắm tay ta!"
"À, đã biết." Hạ Chí nói xong nhưng vẫn nắm lấy bàn tay trắng nõn của Thu Đồng.
Thu Đồng trừng Hạ Chí, đây là loại người gì vậy!
"Thứ hai, không được tùy tiện ôm eo ta!" Thu Đồng cắn răng, tức giận nói.
"Ừm, ta biết rồi." Hạ Chí lại bày ra vẻ thành thật, sau đó, cái tay còn lại của hắn lập tức ôm lấy vòng eo tỉnh tế mềm mại của Thu Đồng.
Thu Đồng hung ác trừng Hạ Chí, chẳng lẽ người này không hiểu ý nàng nói?
"Đồng Đồng, còn điều thứ ba là gì?" Lúc này Hạ Chí lại chủ động hỏi.
"Thứ ba là không được tùy tiện hôn ta... Ữm!" Thu Đồng mới vừa nói ra những lời này, miệng đã bị ngăn chặn, Hạ Chí đã hôn lên môi nàng!
Lúc này Thu Đồng thực sự bị chọc tức, nàng trực tiếp đạp Hạ Chí một đạp thật mạnh!
"Honey, ta đang rất nghiêm túc nắm tay ngươi, cẩn thận ôm eo ngươi, toàn tâm toàn ý hôn ngươi, những chuyện này tuyệt đối không phải tùy tiện" Hạ Chí đã rời khỏi môi Thu Đồng, vẻ mặt thành thật.
"Ngươi!" Thu Đồng cắn răng: "Không có sự đồng ý của ta, ngươi không thể nắm tay ta cũng không thể ôm ta càng không thể hôn ta!
"À, honey, vậy ngươi đồng ý để ta không hôn ngươi sao?" Hạ Chí nói nhanh.
"Không đồng ý!" Thu Đồng trả lời theo bản năng, nhưng đột nhiên nàng cảm thấy có điểm gì đó không đúng, vừa rồi Hạ Chí đã hỏi gì vậy?
"Như vậy mới đúng nè, honey, thật ra ta cũng không đồng ý." Hạ Chí cười xán lạn, sau đó hắn lại hôn Thu Đồng.
Thu Đồng ý thức được bản thân mình vừa bị lừa, nhưng nàng đã không cách nào nói thêm nữa bởi vì Hạ Chí lại hôn lên môi nàng.
Trong lúc buồn bực, Thu Đồng cắn mạnh lên môi Hạ Chí. Thế nhưng khiến Thu Đồng càng buồn bực hơn là nàng phát hiện, mặc dù nàng cắn hắn nhưng hắn vẫn không nhả ra!
Lần này, Hạ Chí hôn Thu Đồng đủ ba phút mới buông nàng ra.
Đáng thương cho Thu Đồng lúc này đã có chút không đứng vững, cả người chủ động vọt vào trong ngực Hạ Chí.
"Đồng Đồng, nghiên cứu khoa học chứng tỏ sáng sớm hôn một cái sẽ vui về cả ngày. Vì Đồng Đồng có thể vui vẻ, ta quyết định sau này mỗi sáng sớm ta đều sẽ đến hôn ngươi một lần" Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy nghiêm túc.
"Ngươi còn như vậy nữa ta sẽ không bao giờ quan tâm tới ngươi!"
Cuối cùng Thu Đồng cũng phục hồi tỉnh thần lại, nàng bỗng giãy ra khỏi ngực Hạ Chí. Gia hỏa này càng ngày càng quá mức!
Còn cái gì mà vui vẻ cả ngày, nói không chừng nàng sẽ mất hứng cả ngày!
"Đồng Đồng, chúng ta nên đi ăn điểm tâm." Hạ Chí lại đời trọng tâm câu chuyện.
Thu Đồng trừng Hạ Chí, nhấc chân đi ra phía ngoài. Chỉ có điều không biết chuyện gì xảy ra, dưới chân như đạp phải thứ gì, nàng lảo đảo ngã về phía trước.
Mắt thấy Thu Đồng sẽ ngã sấp xuống, đúng lúc này một tay nắm lấy vòng eo nàng, sau đó giọng nói của Hạ Chí cùng lúc vang lên: "Đồng Đồng, ngươi xem, vào thời điểm này sao ta có thể chờ ngươi đồng ý mới ôm lấy ngươi được?"
"Lúc nào ngươi cũng có thể tìm cớ!" Thu Đồng tức giận nói.
Dừng một chút, Thu Đồng lại hừ nhẹ một tiếng: "Đi thôi, ăn điểm tâm đi!"
Cái gọi là ba điều quy ước hiển nhiên đã không còn tồn tại. Thu Đồng hiểu, nàng có nói mấy chuyện này với Hạ Chí thêm cũng chẳng có tác dụng gì.
Quan trọng ở chỗ Thu Đồng cũng không bài xích lúc gia hỏa này nắm tay nàng, ôm nàng hay hôn nàng, chỉ là gia hỏa này cứ rảnh rỗi không có việc gì lại xằng bậy, khiến nàng không kịp chuẩn bị tâm lý nên nàng mới bất mãn. Cộng thêm Thu Đồng vốn rụt rè, nàng vẫn không quen với chuyện thường xuyên thân thiết với Hạ Chí như vậy.
Thế nhưng khi hai người đi ra khỏi tòa nhà ký túc xá, Thu Đồng lại rất tự nhiên ôm lấy cánh tay Hạ Chí. Ở trong mắt người khác, lúc này băng sơn mỹ nữ hệt như con chim nhỏ nép vào lòng người.
"Này, ta nói cho ngươi biết một chuyện, cái liên minh quý tộc gì đó kia thực sự tới gây sự với chúng ta." Lúc này rốt cục Thu Đồng cũng nhớ tới chuyện liên minh quý tộc.
Sau đó, Thu Đồng vừa đi vừa kể lại chuyện xảy ra vào tối hôm qua cho Hạ Chí.