"Đương nhiên ta biết đây là nơi nào, cho nên ta mới có thể tới nơi này." Giọng nói của Hạ Chí rất bình tĩnh, sau đó tầm mắt hắn rơi xuống người lão nhân đang ngồi phía trên đài, "Lão Tứ đúng không? Thọ yến của ngươi đầu tiên cứ chờ chút đã, ta muốn xử lý một chuyện nhỏ trước."
Lão Tứ?
Mọi người lại sợ ngây người, rốt cuộc tên gia hỏa đột nhiên nhô ra này là ai vậy? Phá hư thọ yến của Tứ gia thì cũng thôi, rõ ràng ngay trước mặt hơn ngàn người như thế lại dám đỉnh đạc gọi Lão Tứ, đây quả thực là đang đi lên con đường tìm chết, một đi không trở lại, dù là thần tiên hạ phàm cũng không cứu được hắn ta!
Tứ gia là ai?
Mỗi người tới đây đều biết, cái tên Tứ gia này là đại danh từ đại diện cho tiền bạc và quyền lực. Mà tửu điếm đang được cử hành thọ yến này chính là một trong những sản nghiệp của Tứ gia. Mà trên danh nghĩa của Tứ gia còn có mấy tửu điếm quán bar hộp đêm. Mà ai cũng biết, có thể kinh doanh những sản nghiệp này, hơn nữa còn có thể kinh doanh tốt như thế, tuyệt đối phải là người rất có bối cảnh. Tuy bên ngoài, Tứ gia cũng đang kinh doanh xí nghiệp hợp pháp, tự xưng doanh gia xí nghiệp, mà chính hắn ta còn thường đi làm chút việc từ thiện, trên thân còn được phủ lên xưng hào nhà từ thiện nổi tiếng. Nhưng người biết nội tình đều biết rõ, vị Tứ gia này không có một chút liên quan gì với từ nhân từ nương tay, nếu hắn ta thực sự nhân từ nương tay, đã không thể có được quyền thế và địa vị như ngày hôm nay.
Nói không chút khoa trương, chỉ cần Tứ gia nói một câu là có thể khiến một người im hơi lặng tiếng biến mất, sống không thấy người chết không thấy xác, mà có tin đồn vài chục năm nay, người vì đắc tội với Tứ gia mà biến mất chí ít cũng đạt tới hai chữ số.
Tuy những năm gần đây, Tứ gia được xưng là đã về hưu, không tiếp tục đích thân quản lý sự vụ trong xí nghiệp, nhưng trên thực tế, trong giới này, muốn thật sự về hưu gần như là chuyện không thể nào. Tứ gia vốn không thực sự về hưu, trung tâm nghiệp vụ dưới tay hắn ta vẫn bị hắn ta vững vàng khống chế trong tay. Nói ngắn lại, ở toàn bộ thành phố Thanh Cảng, Tứ gia có thể xưng là nhân vật xếp hạng thượng đẳng, cũng chính vì vậy, đại thọ sáu mươi của Tứ gia mới có vô số người tới tham gia, mà rất nhiều người thậm chí vốn không có tư cách tới tham gia. Nhưng hiện tại, trong trường hợp long trọng như vậy, lại có một tên đột nhiên xông ra, đầu tiên là quấy rầy thọ yến, sau đó còn trực tiếp hô ra hai chữ Lão Tứ, nếu Tứ gia không giết gà dọa khỉ, vậy sợ rằng sau này hắn ta không cách nào tiếp tục lăn lộn trong giới nữa.
Vốn không ít người còn nghĩ tới đây dạy dỗ Hạ Chí, nhưng sau khi Hạ Chí trực tiếp hô lên hai chữ Lão Tứ, mọi người đều không lên tiếng. Lúc này, toàn bộ sảnh yến hội có vẻ hết sức an tĩnh, bởi vì mỗi người đều biết, hiện tại không tới phiên bọn hắn lên tiếng. Vào thời điểm này, tất phải để Tứ gia đích thân xử lý.
Tứ gia ngồi ở trên đài nhìn Hạ Chí xa xa, ánh mắt có chút âm trầm, trong nháy mắt, trong đầu hắn ta thoáng qua vô số ý niệm, cảm giác đầu tiên của hắn ta là, đây là đối thủ nào đó của hắn ta đang gây sự, mà nếu đối phương đã dám làm như vậy, hẳn là đối phương có chỗ ỷ lại.
"Ta không nhớ rõ đã bao nhiêu năm không có ai từng gọi ta là Lão Tứ..." Tứ gia mở miệng chậm rãi nói, giọng nói của hắn ta có chút tang thương, tựa hồ đang hồi ức quá khứ. Mà trên thực tế, hôm nay là đại thọ sáu mươi tuổi của Tứ gia, nhưng thật ra, thoạt nhìn hắn ta còn phải già hơn tuổi một chút, nhiều năm dốc sức làm ăn, có thể nói là lao tâm lao lực. Mặc dù điều kiện cuộc sống của hắn ta càng ngày càng tốt, nhưng hắn ta vẫn già tương đối nhanh, đặc biệt là sau khi hắn ta lấy thiếu phụ trẻ tuổi bên cạnh về làm vợ, hắn ta lại càng già nhanh hơn.
"Gọi ngươi Lão Tứ là vì thấy ngươi lớn tuổi." Hạ Chí lạnh lùng ngắt lời Tứ gia, "Xem ra ngươi không thích xưng hô này, như vậy, Lý Tứ Cẩu, hẳn ngươi còn nhớ cái tên ban đầu của mình chứ?"
Lý Tứ Cẩu?
Hơn ngàn người ở đây trực tiếp ngớ ngẩn, Tứ gia vốn từng có cái tên như vậy sao? Nhưng cái tên khó nghe như vậy, vậy mà tên gia hỏa này lại có thể gọi ra ngay trước mặt nhiều người như vậy, này… rốt cuộc hắn ta có thù oán lớn tới mức nào với Tứ gia!
Trong lúc nhất thời, mọi người đều không dám thở mạnh, bởi vì bọn hắn đã dự cảm được lửa giận như sấm sét của Tứ gia sẽ tới ngay.
Quả nhiên, Tứ gia vốn đang ngồi ở chỗ đó bỗng đứng lên, trong nháy mắt, sắc mặt hắn ta biến thành dị thường khó coi, nếu nói cách xưng hô Lão Tứ này chỉ khiến hắn ta tức giận, vậy cái tên Lý Tứ Cẩu này thật sự đã chạm đến nghịch lân của hắn ta!
Không sai, trước đây Tứ gia tên là Lý Tứ Cẩu, nhưng với hắn ta, cái tên này như một sỉ nhục. Mà trên thực tế, người biết cái tên này của hắn ta cũng không nhiều. Mà nhiều năm trước, đã từng có một lần, một tên đồng bạn nối khố tới thành phố này tìm hắn ta. Lúc đầu hắn ta cũng rất hân hạnh được gặp lại tiểu đồng bọn này, nhưng sau đó, tiểu đồng bọn này lại gọi hắn ta một tiếng Tứ Cẩu ngay trước mặt người ngoài, vì vậy, ngay buổi tối kia, tiểu đồng bọn thời bé của hắn ta đã bị người cắt mất đầu lưỡi, từ đó về sau không bao giờ có thể nói chuyện được nữa.
"Còn chưa biết tên của các hạ." Tứ gia chậm rãi đi xuống đài, mà thiếu phụ trẻ tuổi kia muốn dìu hắn ta, lại bị hắn ta đưa tay đẩy ra. Sau đó, hắn ta chậm rãi đi về phía cửa, trên người tản mát ra một luồng uy thế không cách nào nhìn thấy, khiến đám người trong sảnh yến hội vô thức tránh né một chút.
Đi tới vị trí cách Hạ Chí chừng mười mấy mét, rốt cục Tứ gia cũng dừng bước lại, nhưng giọng nói của hắn ta cũng không dừng lại: "Người sáng mắt không làm chuyện mờ ám, các hạ đã có phần can đảm như vậy, vậy cứ việc nói thẳng đi, ngươi lăn lộn ở khu nào?"