"Hạ Chí, Minh Nhật Đại Đạo đặc nhất hào." Hạ Chí nhàn nhạt trả lời.
Mọi người ngạc nhiên không ngớt, tên Hạ Chí thì cũng thôi, đầu năm nay, loại tên cổ quái gì cũng có, nhưng Minh Nhật Đại Đạo đặc nhất hào là cái quỷ gì?
Vương Tử Quốc đang đứng bên cạnh da mặt khẽ nhíu lại, có chút muốn cười, nhưng đột nhiên hắn ta phát hiện vị Hạ lão sư này thực sự rất có thiên phú khôi hài, người khác có thể không biết, thế nhưng Vương Tử Quốc lại biết Minh Nhật Đại Đạo đặc nhất hào là nơi nào.
"Hạ Chí? Là Hạ Chí trong hai mươi bốn tiết sao?" Giọng nói của Tứ gia có chút trầm thấp: "Tên không tệ, chẳng qua, ta lăn lộn trong giới này phải vài chục năm, nhưng đây là lần đầu tiên ta nghe nói tới Minh Nhật Đại Đạo. Các hạ đã có dũng khí đến thọ yến của ta quấy rối, nhưng ngay cả báo danh hào cũng không dám sao?"
"Lý Tứ Cẩu, ngươi cô lậu quả văn ít đọc sách, chưa từng nghe nói cũng bình thường." Hạ Chí thản nhiên nói: "Minh Nhật Đại Đạo đặc nhất hào là vị trí của trường trung học phổ thông Minh Nhật hiện tại, mà ta, lại là lão sư của trường trung học phổ thông Minh Nhật."
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, ĐCM, thằng này tới làm trò cười sao? Trường trung học phổ thông Minh Nhật? Lão sư? Làm nửa ngày, đây không phải đối thủ trong giang hồ tới gây phiền toái cho Tứ gia, mà là một tên lão sư cái gì cũng không hiểu tới tìm chết?
Bắp thịt trên mặt Tứ gia run run mấy cái, hiển nhiên hắn ta hoàn toàn không ngờ tới bản thân lại nhận được câu trả lời như thế. Hắn ta hít một hơi thật sâu, sau đó mới chậm rãi hỏi từng chữ từng câu: "Ngươi nói, ngươi chỉ là lão sư của một trường trung học phổ thông?"
"Nói cho đúng, ta là giáo viên thể dục, đồng thời còn kiêm cả chủ nhiệm lớp." Hạ Chí không nhanh không chậm nói: "Mà tên gia hỏa bị đánh tới sưng mặt sưng mũi bên cạnh ta đây là đệ tử của ta. Sở dĩ hắn ta biến thành như vậy, là do kiệt tác của hai tên thủ hạ của ngươi, chuyện rất đơn giản, đệ tử của ta, chỉ có thể để ta bắt nạt, người ngoài không có tư cách bắt nạt hắn ta. Cho nên ta phải đến dạy dỗ hai tên kia để chúng biết sau này nên làm người như thế nào."
"Hạ lão sư, nếu không..." Lúc này, Vương Tử Quốc không nhịn được mở miệng, lúc trước hắn ta còn chưa biết Hạ Chí tới nơi này làm gì, mà bây giờ, rốt cục hắn ta cũng hiểu được, lại nhìn trong sảnh yến hội có hơn ngàn người đang nhìn chằm chằm bọn họ, trong lòng Vương Tử Quốc chỉ cảm thấy lạnh lẽo, hắn ta luôn cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, rất nhanh Hạ Chí cũng sẽ sưng mặt sưng mũi giống hắn ta. Cho nên, hắn ta muốn để Hạ Chí bỏ qua chuyện này, dù sao thì tình huống như lúc này thực sự rất bất lợi với bọn họ.
"Câm miệng!" Hạ Chí lạnh lùng đưa mắt nhìn Vương Tử Quốc, "Không tới phiên ngươi nói chuyện!"
Vương Tử Quốc ngoan ngoãn im lặng, nhưng câu nói vừa rồi của hắn ta rốt cục cũng khiến mọi người có thể xác nhận, gia hỏa tên Hạ Chí này thật sự là một lão sư.
"Bốp bốp bốp..." Tiếng vỗ tay nhẹ nhàng vang lên, là Tứ gia đứng ở nơi đó nhẹ nhàng vỗ tay, "Thú vị, thú vị, Lão Tứ ta có thể tính là kinh nghiệm sa trường, nhưng qua nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên ta gặp phải chuyện thú vị như thế, một vị lão sư trung học phổ thông, vì lấy lại danh dự thay học sinh mà đơn thương độc mã xông vào thọ yến của ta. Ngưỡng mộ, thực sự ngưỡng mộ, Hạ lão sư, ngươi thật đúng là một vị lão sư tốt. Nếu năm đó ta cũng có thể gặp được vị lão sư tốt như ngươi, có lẽ ta đã không đi lên con đường này."
"Ngươi suy nghĩ nhiều, không phải mỗi người đều có vận khí gặp được một lão sư tốt." Hạ Chí thản nhiên nói.
"Đúng, ngươi nói đúng, Hạ lão sư, ta rất tôn trọng người như ngươi." Tứ gia chậm rãi gật đầu, sau đó đột nhiên giọng nói trở nên lạnh lẽo, "Là ai đánh học sinh của Hạ lão sư? Lăn ra đây!"
Ánh mắt mọi người tìm tòi chung quanh, sau đó liền thấy hoàng mao và kim mao run rẩy đi ra: "Tứ gia, là… là..."
Khớp hàm của hai người đã run rẩy, hiển nhiên là bị dọa đến rất thảm, bọn hắn không dám không ra ngoài, nhưng bọn hắn lại biết, có đi ra kết cục cũng sẽ rất thê thảm, bởi vì mặc kệ rốt cuộc bọn hắn đã làm gì, vẻn vẹn chỉ vì bọn hắn đã dẫn Hạ Chí tới nơi đây, khiến yến thọ bị quấy rối, đã đủ để bọn hắn phạm phải tội không thể tha thứ.
"Hai người các ngươi tự mình giải quyết đi." Tứ gia nhìn cũng không nhìn hai người này, chỉ nhàn nhạt nói một câu, mà hắn ta còn đang nhìn Hạ Chí, tiếp tục hỏi: "Hạ lão sư, ta tôn trọng ngươi, cho nên, ta có thể làm chuyện này giúp ngươi, không biết ngươi có hai lòng không?"
Bên kia, kim mao và hoàng mao hơi do dự một chút, sau đó lại bắt đầu đánh nhau, hai người ra tay không giữ lại chút nào, bởi vì bọn hắn biết, chỉ có như vậy mới có một chút hy vọng sống.
"Thật ra, ta càng ưa thích tự mình làm chuyện này." Hạ Chí cười nhạt một tiếng, "Chẳng qua, cũng không sao, loại tiểu nhân vật này quả thật không quá đáng để ta tự mình ra tay."
"Nói như vậy, Hạ lão sư đã hài lòng." Tứ gia bày ra bộ dáng ngoài cười nhưng trong không cười, "Như vậy, hiện tại vấn đề đến, Hạ lão sư có thể để cho ta thỏa mãn không?"
Nói đến đây, giọng nói của Tứ gia đột nhiên trở nên lạnh băng: "Hôm nay là đại thọ sáu mươi của ta, hơn ngàn huynh đệ đến chúc thọ cho ta, ngươi vì một đệ tử mà phá hư thọ yến của ta, không nể mặt ta chút nào, Hạ lão sư, ở trước mặt học sinh ngươi ngươi đã trở thành một lão sư tốt, cũng có đủ mặt mũi, nhưng nếu Lý Tứ ta không thể cho đám anh em thuộc hạ một câu trả lời, vậy sau này ta còn phục chúng thế nào được nữa? Nếu ta cứ để ngươi rời khỏi như vậy, ngươi cảm thấy ta còn có thể tiếp tục lăn lộn được sao?"
Hạ Chí nhìn Tứ gia, vẻ mặt thản nhiên: "Thật ra, những chuyện ngươi nói ta đều hiểu, vấn đề là, việc này liên quan gì tới ta?"
Thoạt nhìn Hạ Chí rất phong khinh vân đạm, nhưng mấy câu đơn giản này lại khiến người ta cảm thấy kiêu ngạo không gì sánh được!