Liên quan gì tới ta?
Tứ gia lảo đảo, thiếu chút nữa đã té ngã trên đất, mấy chữ này của Hạ Chí nhẹ bỗng, nhưng lại có một loại uy lực khó có thể hình dung. Cả đời này Tứ gia đã vô số lần trải qua cảnh tượng hoành tráng, nhưng đây là lần đầu tiên hắn ta bị người nhẹ nhàng phun ra mấy chữ này như vậy, giọng nói kia rất thản nhiên, đại biểu cho một loại coi thường tuyệt đối.
Tứ gia không biết vị lão sư trung học phổ thông Hạ Chí này thật sự ngu xuẩn hay là còn có chỗ ỷ lại, nhưng hắn ta biết, hắn ta thực sự bị chọc giận.
"Tốt, tốt cho một câu liên quan gì đến ngươi!" Tứ gia giận quá hóa cười, "Hạ lão sư, ta vốn định tôn trọng ngươi một chút, lại không nghĩ tới..."
"Lý Tứ Cẩu, đối với ta, tôn trọng của ngươi không có chút giá trị nào." Hạ Chí ngắt lời Tứ gia.
Tứ gia chỉ cảm thấy ngực buồn bực một trận, hắn ta vô thức ôm chặt ngực, lần này, hắn ta thật sự thiếu chút nữa đã bị tức hộc máu.
Hít sâu mấy hơi, Tứ gia mới có thể khiến cảm giác không khỏe nơi ngực bị tiêu trừ, mà lúc này, hắn ta cảm thấy bản thân đã không cần phải nói thêm lời gì với Hạ Chí, nếu nói thêm gì nữa, rất có thể hắn ta sẽ thực sự hộc máu.
Quay đầu nhìn về phía kim mao và hoàng mao còn đang điên cuồng đánh nhau, giọng nói của Tứ gia đột nhiên biến thành lãnh khốc dị thường: "Hai người các ngươi, không muốn chết thì giải quyết việc này cho ta!"
Kim mao và hoàng mao đã sưng mặt sưng mũi nghe được những lời này của Tứ gia, lập tức vui mừng quá đỗi, bọn hắn hiểu ý của Tứ gia, hiển nhiên là để bọn hắn giải quyết vị lão sư tên Hạ Chí này.
Không có chút do dự nào, kim mao và hoàng mao lập tức từ bỏ việc quần ẩu lẫn nhau, cùng lao về phía Hạ Chí.
"Không ai có thể làm càn trước mặt ta như vậy mà còn có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai!" Tứ gia lạnh lùng phun ra những lời này, mà hiển nhiên, những lời này là đang nói rõ cho kim mao và hoàng mao, nhất định phải đẩy tên này vào chỗ chết. Mà không thể không nói, Tứ gia làm việc vẫn cẩn thận như thế, bởi vì hắn ta cũng không mệnh lệnh rõ ràng, cho dù Hạ Chí có bị đánh chết ở chỗ này, đến lúc đó, người phải gánh trách nhiệm chỉ là kim mao và hoàng mao, hắn ta vẫn có thể không đếm xỉa đến như cũ.
Trên thực tế, nếu không phải hiện tại Tứ gia thực sự quá phẫn nộ, hắn ta cũng sẽ không nói ra những lời này ngay trước mặt nhiều người như vậy, hắn ta sẽ sai người lặng yên không tiếng động giải quyết Hạ Chí. Nhưng bây giờ, Hạ Chí lại dám đánh mặt Tứ gia hắn ta ngay trước mặt hơn ngàn người như vậy, cho nên hắn ta cũng nhất định phải đứng trước mặt hơn ngàn người, trực tiếp giết chết Hạ Chí, chỉ có như vậy, hắn ta mới có thể bảo trụ thanh uy của mình.
"Hạ lão sư cẩn thận!" Lúc này Vương Tử Quốc không nhịn được hô một câu, bởi vì hắn ta thấy kim mao và hoàng mao đã vọt tới trước mặt Hạ Chí.
"Ta đã sớm nói rồi, ta vẫn tương đối thích tự mình ra tay." Hạ Chí cười nhạt một tiếng, vẻ mặt vẫn phong khinh vân đạm như cũ, dường như căn bản không hề thấy kim mao và hoàng mao đang hùng hổ xông tới. Sau đó, ngay lúc nắm tay hai người cùng tàn nhẫn đánh về phía Hạ Chí, Hạ Chí rất tùy ý khẽ vươn tay.
Chính là một lần tùy ý khẽ vươn tay như vậy, Hạ Chí đã có thể chuẩn xác nắm được yết hầu của hai người, sau đó, kim mao và hoàng mao không cách nào động đậy được nữa. Chẳng qua, lại một giây sau, bọn hắn đã động, bọn hắn té bay ra ngoài.
"A!" Một nữ nhân kêu lên sợ hãi, chính là thiếu phụ trẻ tuổi đang ngồi trên đài, cũng chính là lão bà trẻ tuổi của Tứ gia, mà sở dĩ ả kêu lên một tiếng sợ hãi là vì kim mao và hoàng mao trực tiếp nện ngay trước mặt ả.
Kim mao và hoàng mao trực tiếp hôn mê, mà lúc này, rốt cục Tứ gia cũng hiểu, tên lão sư trung học phổ thông Hạ Chí này dám xuất hiện ở đây là vì hắn ta còn có chỗ dựa, chẳng qua hiển nhiên, chỗ dựa này lại chính là năng lực của bản thân hắn ta, nhưng loại chỗ dựa này cũng là loại Tứ gia không lo lắng nhất.
"Thân thủ của các hạ không tệ, không hổ là giáo viên thể dục." Tứ gia lạnh lùng nhìn Hạ Chí, "Đáng tiếc, chỗ ta có gần ngàn huynh đệ!"
"Đúng không?" Hạ Chí cười nhạt một tiếng, "Ngươi hỏi xem gần ngàn huynh đệ của ngươi hiện tại ai dám đứng ra?"
"Ta dám!"
"Lão tử dám!"
"Tiểu tử, mấy huynh đệ chúng ta lập tức tới chỉnh ngươi!"
"Tiểu tử thối, tỷ dùng chân cũng có thể gắp chết ngươi!"
"Tứ gia, chúng ta lập tức giết chết tên khốn kiếp này!"
...
Quét quét quét, nguyên một đám người đứng lên, trong phòng yến hội quần tình công phẫn, ầm ĩ dị thường, chỉ chừng một phút ngắn ngủi, sảnh yến hội ngoại trừ nữ nhân và tiểu hài, trên cơ bản tất cả nam nhân đều đứng lên. Trên thực tế, có vài nữ nhân cũng đứng lên, có mấy thiếu nữ nhìn giống tiểu thái muội (1) thậm chí càng ầm ỉ hơn những người khác.
(1) Tiểu thái muội: những nữ sinh lưu manh vô lại, cư xử không đúng mực, ngang ngược, hư hỏng...
Chẳng qua lúc này bọn hắn cũng chỉ đứng lên ngay tại chỗ, Tứ gia chưa lên tiếng, bọn hắn cũng không dám tùy tiện ra tay. Lúc này, đương nhiên tất cả phải phối hợp với Tứ gia.
"Tiểu tử, hiện tại ngươi đã thấy gần ngàn huynh đệ của ta sao?" Tứ gia lạnh lùng nhìn Hạ Chí, "Một lão sư trung học phổ thông như ngươi lại dám đến chỗ ta dương oai, ngươi có biết chữ chết viết như thế nào không?"
"Ừm, lần này tốt rồi, mục tiêu minh xác." Hạ Chí đứng đó nói một câu như lẩm bẩm, sau đó, đột nhiên hắn biến mất ngay tại chỗ.
"A..."
"Ách..."
"Đau quá..."
"Ai đánh ta..."
"Rầm! Đụng đụng!"
Trong lúc bất chợt, trong phòng yến hội rối loạn, vô số người phát ra tiếng kêu rên thảm thiết, còn có tiếng bàn ghế ngã xuống, những người đã đứng lên nguyên một đám ngã xuống.
Vài phút sau, trong phòng yến hội đột nhiên an tĩnh lại, gần ngàn người vừa đứng lên, lúc này mỗi người đều nằm trên đất, mà những người khác lại triệt để trợn tròn mắt, này… điều này sao có thể?